Văn hóa từ
chức à? Đợi đến mùa quýt nhé!
Chúng tôi nhận được bài viết này từ ông Lê
Đình Hiệp, người chưa bao giờ là cộng tác viên của BVN. Đọc bài viết của ông
chê trách đại biểu Dương Trung Quốc – mà ông gọi xếch mé là « đại biểu Q.» – và
hết lòng bênh vực Thủ tướng và ĐCS, một tổ chức «không có lợi ích nào khác
ngoài lợi ích của nhân dân. Nhà nước ta là nhà nước của dân, do dân, vì dân.
Tất cả mọi quyền hành đều ở trong dân, các đồng chí lãnh đạo cao mấy cũng chỉ
là đày tớ, là công bộc của dân, một lòng một dạ phục vụ nhân dân và lấy dân làm
gốc» trong khi những người đang nắm quyền lực tối cao cũng hết sức lo ngại cho
nguy cơ thoái hóa biến chất từng ngày của tổ chức này, chúng tôi không khỏi
khâm phục lòng nhiệt thành của tác giả và cứ nghĩ, hình như ông là hiện thân
chính xác của nhân vật trong tác phẩm Giấc ngủ mười năm của Cụ Hồ, mười năm nay
ông ngủ và bây giờ mới bừng mắt dậy. Nhưng đọc đến phần cuối, khi ông nói «Cứ
hơi một tý là từ chức thì lấy đâu ra người làm việc... Thủ tướng sẽ biến thành tướng
“không quân” và ai sẽ là người đầy tớ trung thành cho các ông bà chủ. Đảng và
nhân dân còn cần thì cho dù có quá tuổi nghỉ hưu, có sức tàn lực kiệt, vẫn
không được thoái thác nhiệm vụ, những người lính già vẫn phải vâng lệnh quốc
dân ra trận và phải phục vụ nhân dân đến hơi thở cuối cùng» thì chúng tôi lại
đâm ra ngờ ngợ. Hình như ông ngủ nhưng chỉ ngủ có một mắt rưỡi, còn nửa con mắt
nữa thì vẫn còn lơ mơ, nên cũng hơi biết một chút những chuyện diễn ra giữa
cuộc đời.
Trên tinh thần tôn trọng mọi sự trao đổi
nghiêm túc, chúng tôi hy vọng đây là một ý kiến dù về cách nói chỉ nêu vài lời
khẳng định hoặc phản bác mà không chứng minh nhưng trong ý tưởng vẫn có mặt nào
đó nghiêm túc, nên xin đăng lên BVN để bạn đọc xa gần phán xét.
Bauxite Việt Nam
Lê Đình Hiệp
Trong phiên
họp chất vấn Thủ tướng Chính phủ tại Quốc hội ngày 14.11.2012 đại biểu Q phát
biểu làm cả hội trường và những người theo dõi trên màn hình vô cùng ngạc nhiên
và lạ lẫm: «Đã đến lúc phải đề cao trách nhiệm pháp luật chứ không chỉ là lời
xin lỗi. Phải chăng Thủ tướng nhân dịp này thể hiện quyết tâm sửa chữa của mình
bằng cách khởi động một cuộc phấn đấu của Chính phủ, hướng tới đoạn tuyệt với
những lời xin lỗi, thay bằng một tập quán phù hợp với xã hội hiện đại là văn
hóa từ chức với một lộ trình, để các quan chức của ta từng bước làm được điều
mà các quốc gia tiên tiến vẫn làm...».
Người ta có
thể đặt câu hỏi: «Tại sao đại biểu Q lại nêu vấn đề công khai trước Quốc hội?
Chắc là ông đã thấy rõ những sai lầm, khuyết điểm của Thủ tướng trong điều hành
công việc của cơ quan hành pháp? Ừ! thì cứ cho là Thủ tướng có sai lầm đi,
nhưng việc này đâu phải chỉ có mình ông phải chịu trách nhiệm? Mà còn do lỗi ở
cơ chế! Thế mà ông đã dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm trước toàn Đảng, trước
Quốc hội của người đứng đầu về tất cả hạn chế, yếu kém trong tất cả các lĩnh
vực, đã kiểm điểm nghiêm túc và sâu sắc. Đã thành khẩn nhận lỗi rồi, thì cần gì
phải đặt vấn đề văn hóa từ chức? Nhất là khi Thủ tướng lại có «quyết tâm» sữa
chữa, bằng những biện pháp quyết liệt, nhằm chấn hưng nền kinh tế đang trên đà
tuột dốc, đang đưa nước ta tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa
xã hội, chủ nghĩa cộng sản, mơ ước của toàn thể nhân loại tiến bộ!
Đây là tinh
thần thực sự cầu thị, tinh thần cách mạng tiến công của một người đi theo cách
mạng khi còn là một chú bé thiếu niên 12 tuổi. Ông là người được sinh ra từ
cách mạng và cách mạng đã giáo dục và rèn luyện ông để đất nước có một Thủ
tướng trên cả tuyệt vời.
Đồng ý công
khai là tốt, nhưng đâu cứ phải mọi việc đều phải công khai? Đây là vấn đề hết sức
nhạy cảm, chỉ có thể nói trong nội bộ, theo kiểu đóng cửa bảo nhau, trên tinh
thần thương yêu đồng chí, mà ta vẫn làm từ trước đến nay hay như chỉnh đốn Đảng
vừa qua, phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả tên đồng chí, không cho địch lợi
dụng. Nói không đúng lúc, chọn không đúng chỗ như ông Q, có lợi hay có hại cho
cách mạng, là điều phải hết sức cân nhắc, nhất là đối với tầng lớp được coi là
trí giả, thức giả, trong khi các thế lực thù địch và bọn phản động tuyên truyền
xuyên tạc chủ trương và chính sách đúng đắn của Đảng và nhà nước ta. Nên nhớ
rằng Đảng ta không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân. Nhà nước ta
là nhà nước của dân, do dân, vì dân. Tất cả mọi quyền hành đều ở trong dân, các
đồng chí lãnh đạo cao mấy cũng chỉ là đày tớ, là công bộc của dân, một lòng một
dạ phục vụ nhân dân và lấy dân làm gốc. Nếu Thủ tướng hoặc các đồng chí khác có
mắc sai lầm, khuyết điểm thì cũng xuất phát từ động cơ trong sáng, không vụ
lợi. Nhẽ ra chúng ta phải cảm thông và bảo vệ họ như bảo vệ chính con ngươi của
mắt mình.
Thủ tướng đã
nói rất «chân thành» và «tha thiết» ...
«Có thể nói gần suốt cả cuộc đời tôi theo Đảng hoạt động cách mạng, dưới
sự lãnh đạo, quản lý trực tiếp của Đảng, tôi không có chạy, tôi cũng không xin
và tôi cũng không thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà Đảng, nhà nước
quyết định phân công giao phó cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục thực hiện như tôi đã làm
trong 51 năm qua...
... Đảng ta là
Đảng cầm quyền, đảng lãnh đạo nhà nước và toàn xã hội. Đảng đã quyết định phân
công tôi ứng cử làm nhiệm vụ thủ tướng chính phủ, tiếp tục làm nhiệm vụ thủ
tướng chính phủ. Trung ương phân công, quốc hội đã bỏ phiếu bầu tôi làm nhiệm
vụ thủ tướng chính phủ, tôi sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng chấp hành nghiêm túc
mọi quyết định của Đảng, của Ban chấp hành trung ương Đảng, của Quốc hội».
Có thể nói Thủ
tướng đã thể hiện tinh thần trách nhiệm và lòng tự trọng rất cao trước đảng và
Quốc hội, lại được nhân dân yêu mến, tin cậy, hà cớ gì Thủ tướng phải từ chức?
Ở một nước XHCN như nước ta, có nền dân chủ pháp trị XHCN, cao gấp vạn lần so
với cái gọi là dân chủ của bọn tư bản, không thể có chuyện văn hóa từ chức, khi
đảng và dân yêu cầu. Chỉ có bọn tư bản giẫy chết mới tìm cách hất nhau bằng
cách nói mỹ miều là “văn hóa từ chức”, vì người cầm quyền của họ yếu kém và thiếu
nhân cách, làm cho nhân dân bất bình, phản đối và mới xảy ra những chuyện đáng
tiếc như vậy.
Còn ở Việt Nam
ta, xin đừng ai nghĩ đến chuyện đó. Cứ hơi một tý là từ chức thì lấy đâu ra
người làm việc. Cũng may là ở nước ta chưa có “tiền lệ” này, nếu văn hoá từ
chức trở thành hiện thực sẽ “nguy hiểm” biết chừng nào. Lãnh đạo các Bộ cứ bắt
chước nhau, nhao nhao đòi từ chức cả thì nội các Chính phủ sẽ ra sao? Thủ tướng
sẽ biến thành tướng “không quân” và ai sẽ là người đầy tớ trung thành cho các
ông bà chủ. Đảng và nhân dân còn cần thì cho dù có quá tuổi nghỉ hưu, có sức
tàn lực kiệt, vẫn không được thoái thác nhiệm vụ, những người lính già vẫn phải
vâng lệnh quốc dân ra trận và phải phục vụ nhân dân đến hơi thở cuối cùng.
Đó là “mệnh
lệnh” của TÔ QUỐC và của nhân dân đã trao cho họ, là “phẩm chất” và “bản lĩnh”
của người cách mạng.
Ai nghĩ đến
văn hóa từ chức ở nước ta lúc này, chỉ
có thể nói đó là những thế lực thù địch, bọn diễn biến hòa bình và bọn
phản động, không hơn không kém.
Hãy nói thẳng
cho họ biết: Đảng đã cử, dân cứ tin là phải cống hiến hết sức mình, không kể
thời gian cũng như tuổi tác.
Văn hóa từ
chức à! Đợi đến mùa quýt nhé! Xin các vị đừng có ảo tưởng!
16.11.2012
L.Đ.H
Nguồn: BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét