Lầm lỡ
Đỗ Trường
(Tác giả gửi từ Cộng
hòa Liên bang Đức)
T
|
ôi và nó thân nhau, từ lúc hai đứa tóc
còn để chỏm. Tuổi thơ của chúng tôi cùng trải qua những ngày đánh bi đánh đáo.
Tốt nghiệp trung học, tôi và nó cùng thi vào trường đại học khoa. Nó học những môn tự nhiên giỏi hơn tôi,
nên đủ điểm vào trường. Còn tôi, trượt thẳng cẳng, chuyển sang học sư phạm. Nó
nói, nó không tin vào số phận. Nhưng tôi tin mỗi con người sinh ra đã có số
phận định sẵn. Nhập trường y được một tuần không hiểu vì lý do gì, nó đùng đùng
xin chuyển sang học khoa trồng trọt của trường Nông Lâm. Tốt nghiệp được ít
ngày, nó lại đùng đùng cưới vợ. Đám cưới nó tôi không dự được. Ngày đó tôi cũng
bỏ dậy học, và đang lang thang ở Miền Tây. Năm 1983 vợ chồng nó cùng gia đình
vượt biên sang Hồng Kông và được chính phủ Tây Đức đón nhận. Sau ngày nó đi ít
lâu, tôi cũng sang Đông Đức theo diện hợp tác lao động.
Tháng 11
năm1989, bức tường Berlin xụp đổ, nó điện sẽ đón tôi ở cổng Brandenburg. Hôm đó
không phải ngày cuối tuần, trời lại mưa, nhưng dòng người qua lại vẫn đông như
hội. Bức tường đã bị phá nham nhở. Cảnh sát hai bên Đông và Tây vẫn đứng gác.
Khuôn mặt họ không còn hằn sâu những
ngăn cách, đằm đằm, soi mói như trước đây. Những nụ cười đôi khi đã hiện về trên
khuôn mặt họ. Thực sự họ đang chứng kiến ngày đoàn tụ, có cả những nụ hôn và
những giọt nước mắt. Tôi đã hoà mình vào dòng người ấy. Sợ tôi không nhìn thấy,
nó trèo hẳn lên tường cao vẫy, gọi tôi. Đã có đến hơn chục năm chúng tôi không gặp nhau, nhìn nó thấy không
thay đổi nhiều. Chúng tôi ôm nhau, mừng mừng, tủi tủi, một cảm giác thật khó
tả. Nhưng trong ánh mắt tôi thấy nó có nét đượm buồn. Nó đưa tôi ra bến tầu
điện và nói:
- Từ đây về Spandau hết vài chục phút tầu chạy,
kỳ này tầu điện, xe bus không thu tiền vé của những người từ phía Đông sang.
Nhà nó ở là
khu chung cư, xây theo dạng lắp ghép, căn hộ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn lắp.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, định hỏi. Biết ý, nó cười và đẩy chai bia về phía tôi :
- Nhậu đã, từ
từ tôi sẽ kể cho ông nghe …
Ánh trăng non
đã treo ngang những dãy núi xa xa, bên kia thung lũng là những ngọn đèn héo hắt
của nông trường bộ. Dòng suối dưới chân đồi mờ mờ, róch rách chảy như bản tình
ca bất tận của núi rừng Tây Nguyên. Người con gái có vẻ hơi lạnh, nép chặt vào
lòng người con trai. Họ thầm thì :
- Tại sao anh
lại yêu một người con gái nhà quê, ở rừng núi xa xôi này? ở thành phố thiếu gì
những cô gái đẹp.
Người con trai
nhẹ nhàng, âu yếm:
- Anh cũng
không hiểu tai sao, nhưng gặp em là con tim anh rung động. Anh muốn sau khi tốt
nghiệp sẽ cưới em.
- Thật không
anh?
Người con trai
gật đầu và cúi xuống, đôi môi họ tìm đến nhau. Không gian như dừng lại, rừng
núi như quay cuồng, từng chiếc lá chao đảo rơi, dường như cũng ghen tức với
niềm hạnh phúc mênh mang của họ . ….
Ba tháng trước
đây, Tân được nhà trường phân công về nông trường cafe này thực tập, viết luận
văn tốt nghiệp. Tân đến nông trường bộ đã 12 giờ trưa, các phòng, ban cửa đã
đóng. Tân đang băn khoăn, chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của mấy cô gái,
từ khu tập thể đi ra. Thấy người lạ, các cô im bặt, nhìn nhau nhấm nháy. Mặt
Tân đỏ bừng, lúng túng. Rất may có một cô gái đến hỏi Tân:
- Anh từ thành
phố lên phải không ạ. Anh cần gặp ai?
- Tôi là sinh
viên thực tập, tìm gặp giám đốc.
Tân đưa cho cô
gái tờ giấy giới thiệu, cô gái không cầm, nhưng rụt rè nói:
- Giám đốc đi
vắng, có lẽ chiều mới về, anh phải đợi lâu đấy.
Ngập ngừng một
lúc cô gái mới nói tiếp … hay anh vào nghỉ tạm ở phòng tụi em. Chiều anh ra
chắc gặp ổng đó
Tân cũng chẳng
kịp suy nghĩ, bước chân theo cô gái về khu tập thể, trong ánh mắt nhấm nháy của
mấy cô bạn đứng ở sau. ..
Phải công bằng
mà nói Thi là cô gái không đẹp, nhưng được cái duyên, và nhanh nhẹn. Tân cũng
không hiểu mình yêu cô gái từ lúc nào, và vì cái gì?. Nhưng có điều cảm nhận rõ
ràng nhất của Tân về Thi, là tính nhí nhảnh, thật thà, hay giúp người khác của
nàng. Với Thi, tình yêu đến với nàng quá nhanh, đôi khi làm cho nàng sợ hãi .
Nhưng mỗi lần gần Tân, Thi cảm thấy thật bình yên .Nhất là những lúc Thi giúp
Tân tìm tài liệu viết bài, tình cảm của họ lại càng gần gũi và thắm thiết
hơn.Thời gian thực tập ba tháng của Tân trôi đi thật nhanh. Ngày mai Tân trở về
thành phố, để lại cho nàng một tâm trạng thấp thỏm, đợi chờ. Cảm giác lo sợ
thực sự đã đến với nàng.
Đối với Tân
việc thuyết phục gia đình chấp nhận mối tình của mình và Thi cũng không phải dễ
dàng. Biết chuyện, ba má rất thương Tân, nhưng họ rất buồn.
- Ba má không bao giờ ngăn cấm tình cảm của
con. Song bây giờ làm sao mà xin chuyển hộ khẩu của Thi về Sài gòn? Hơn nữa con
cũng đã có nơi nào nhận vào làm việc đâu.
Ba Tân thở
dài……. Bây giờ cái gì cũng hộ tịch, hộ khẩu .
Tân cương
quyết nói:
- Con sẽ lên ở
chỗ Thi một thời gian rồi tính sau.
Biết không
ngăn cản được, gia đình đành phải làm theo ý của Tân. Đám cưới của họ được diễn
ra như tất cả nhũng cặp trai trẻ khác…….Và có lẽ Thi là người hạnh phúc nhất,
một hạnh phúc mà mọi người cho rằng khó có thể đạt được. Nàng cảm thấy hãnh
diện, tự hào. Nàng thầm cảm ơn sự chịu đựng hy sinh của Tân giành cho mình. Tân
đã từ bỏ Sài gòn,từ bỏ tất cả về nơi rừng núi cùng nàng .
Sài Gòn ngột
ngạt, cuộc cải tạo công thương lúc này càng rầm rộ, căng thẳng. Là thương gia
cũ, do vậy ba má Tân lo sợ lắm. Cũng như nhiều người khác, gia đình Tân cũng
chuẩn bị một chuyến ra đi xa. Hai vợ chồng Tân cũng xin nghỉ phép, bí mật chuẩn
bị cho chuyến đi này .
Chuyến đi thật
khủng khiếp, bão táp của biển khơi, bão táp của bọn hải tặc đã cướp đi hết cha
mẹ, anh em Tân. Rất may cho vợ chồng Tân, cũng đến được nơi mình định đến, với
tấm thân tàn tã. Sau một thời gian dài chờ đợi ở trại tỵ nạn, họ đã được chính
phủ Tây Đức đón nhận. Vợ chồng Tân được chính phủ cấp cho một căn hộ đầy đủ
tiện nghi. Cuộc sống mới bắt đầu, họ phải vượt qua những khó khăn xa lạ ban đầu
.Hơn thế nữa, họ phải vượt qua chính mình để hoà vào cuộc sống nơi xứ người.
Cái đau đớn nhất với Tân, là sự mất mát tất cả người thân. Sự dằn vặt, ám ảnh
Tân mỗi khi nghĩ lại cảnh bọn hải tặc hãm hiếp vợ ngay trước mặt mình. Càng
muốn xua đuổi nỗi ám ảnh đó đi, nhưng dường hình ảnh đó lại chập chờn trong Tân
nhiều hơn.
Rồi cả hai đều
có việc làm, Tân làm ở hãng xe hơi, còn Thi làm ở hãng may mặc. Sáng sớm, họ
chia tay nhau ở bến tầu, chiều về họ cùng nhau mua sắm, cùng nhau nấu ăn. Cuộc
sống của họ trôi đi thật êm đềm, hạnh phúc. Đứa con đầu lòng của họ ra đời,
hạnh phúc được nhân lên. Có con công việc của họ càng thêm bận rộn. Ngoài ra
công việc học nghề, học tiếng vào buổi tối nên thời gian nghỉ ngơi của Tân thât
hiếm hoi. Hai mắt cuồng thâm vì thiếu ngủ, nhưng được hạnh phúc bên vợ con, Tân
quên đi tất cả những khó khăn, vui vẻ cười nói mỗi khi về nhà.
Dạo này, mỗi
khi tan sở bước chân ra khỏi nhà máy, Thi cảm thấy như có ánh mắt nào đó nhìn
theo. Rồi một ngày không kìm được lòng, tò mò quay nhìn lại bốn mắt gặp nhau,
nàng ngượng ngùng quay đi. Và dường như ngày nào cũng vậy, ánh mắt ấy theo
nàng, ám ảnh nàng sau những ngày tan ca… Rồi nếu như một ngày nào không được nhìn vào ánh mắt đó, nàng cảm thấy
như thiếu vắng . Đang cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, nàng giật mình, khi có
một lời mời:
- Anh mời em,
đi uống cafe có được không?
Một chút bối
rối, nàng cúi măt :
- Cảm ơn anh,
em phải đón con ở nhà trẻ .
- Tiếc quá,
tiện đường, em lên xe, anh chở tới nhà trẻ.
Một chút do
dự, rồi nàng cũng lên xe. Họ im lặng bốn mắt nhìn nhau, rồi bất chợt quay đi,
trước mắt họ là khoảng trống xa vời . ..
- Anh cho em
xuống đây, cảm ơn anh, giọng nàng nhè nhẹ .
- Ngày mai anh
đón em như hôm nay có được không?
Hất nhẹ mái
tóc, nàng ấp úng :
- Làm phiền
anh quá.
Nàng vội vã
bước đi, mùi hương thoang thoảng để lại, làm cho người đàn ông thẫn thờ nhìn
theo. Khuất vào sau cánh cửa nhà trẻ, nàng đứng lại, đặt tay lên ngực cố nén
lại cảm giác sợ hãi, đang lan tỏa trong cơ thể. Thi cũng không hiểu tại sao, mà
mình dám lên xe của người không quen biết. Nàng tự nhủ lòng mình, ngày mai nếu
người đó đến đón nhất định sẽ từ chối .
Trời đã khuya,
mà nàng suy nghĩ vẩn vơ, bao lần nàng cố tự ru mình vào giấc ngủ, nhưng giấc
ngủ đêm nay cứ chập chờn, chập chờn . Nàng quàng tay ôm chặt chồng rồi úp mặt vào ngực để cố xua
đi những suy nghĩ tội lỗi đang nhen nhóm trong lòng. Nhưng nàng vẫn thấy yên
lặng và trống trải qúa, mặc dù nàng nghe thấy tiếng đập của con tim, và tiếng
thở của chồng rất gần. Nàng cảm thấy người nóng ran, mồ hôi vã trên trán, cổ
họng rát khô. Nhoài người với cốc nước lọc để sẵn đầu giường, một hơi nàng uống
cạn. Tiện tay, nàng ấn tay vào công tắc
đèn ngủ, bóng tối và sự tĩnh lặng dường như cũng không xua đi hết những suy
nghĩ vẩn vơ. Ánh mắt vô hình kia lại chợt hiện về, khẽ rùng mình nàng đi ra
phòng khách. Nàng mở toang cửa sổ, gió đầu hè ùa vào. Nàng vục tay vào gió để
lau mặt, rồi xoa lên khắp cơ thể, mát rượi. Ánh trăng mười sáu xiên qua cửa sổ,
rọi vào phòng nơi con đang ngủ. Nhìn khuôn mặt con thơ lòng bỗng dịu lại, đẩy
nhẹ cửa, nàng khẽ nằm xuống cạnh con. Ôm chặt con vào lòng, hơi thở của con đã
ru nàng vào trong giấc ngủ …..
Ngày hôm sau
đến sở, như kẻ mộng du, nàng luôn luôn
ráp sai những công đoạn may của mình. Nhìn khuôn mặt thẫn thờ ấy, người thợ cả
bảo :
- Hôm nay, tôi
nhìn chị có vẻ không được khoẻ, có cần đi khám bác sỹ không?
Thi cảm ơn và
lắc đầu. Người thợ cả vỗ vai Thi :
- Thôi, chị để
đấy tôi làm thế cho, nếu không đi bác sỹ nên về nhà nghỉ sớm đi.
Thi cảm ơn
người thợ cả tốt bụng, vội vã ra bến tầu, đến nhà trẻ đón con trong tâm trạng
rối bời. Sáng hôm sau vừa đến cổng nhà máy, nàng đã thấy xe của người ấy đỗ
chéo bên kia đường. Dường như có ánh quen thuộc đang nhìn, má nàng ửng đỏ. Định
bước vào cổng, nghe tiếng khẽ gọi, ngập ngừng nàng quay lại, người đó đã đứng
ngay trước mặt .
- Hôm qua anh
chờ em mãi, không gặp, anh lo quá.
Nghe thấy tiếng con tim mình đập thình thịch, mười đầu
ngón tay cuống cuồng đan vào nhau, nàng ấp úng:
- Hôm qua em
mệt.
- Chiều nay
anh đón em nhé .
Nàng cúi mặt,
bàn chân di đi di lại trên mặt đường, tiếng nàng nói trong hơi thở:
- Em không
biết
Quay người,
nàng đi như chạy vào nhà máy.
Nàng càng muốn
trốn chạy, hình như nó như sợi dây càng thít chặt lại. Có những lần nàng xin
nghỉ phép cả tuần ở nhà cùng con, nhưng những tình cảm quái qủi kia lại dội về,
nhiều khi nó như những ngọn lửa bùng lên muốn thiêu đốt cả tâm gan.
Rồi một ngày
nào đó, nàng không đè nén được lòng mình.
-Ngày mai tan
sở, em có thể đi dự sinh nhật của anh được không?
- Nhưng em
không hứa trước.
- Nhưng anh hy
vọng .
Về đến nhà,
mặc dù có tiếng nói của chồng của con
nhưng nàng vẫn cảm như thiếu vắng. Nàng bắt đầu biết nói dối :
-Ngày mai,
phân xưởng em phải làm thêm, anh đón con cho em nhé . Em về muộn, anh và con cứ
ăn cơm trước.
Lần đầu tiên,
nàng được vào nhà hàng sang trọng như vậy. Nàng cảm thấy mình sang trọng hơn,
nàng cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Được săn sóc, chiều chuộng, nàng được
tự do gọi những món ăn mình thích. Đây là lần đầu nàng uống rượu, biết cụng ly.
Tự nhiên, nàng thấy người đàn ông trước mặt mình là mẫu người lý tưởng, hào
phóng. Nàng bắt đầu ngượng ngùng tránh nói những chuyện về chồng con.
Dạo này mỗi khi về nhà, nàng tự ngắm mình trước
gương. Nàng nhận được nhiều tặng phẩm và mỹ phẩn hơn. Từ dáng đi, cho đến cách
đứng nàng cũng nhún nhảy và yểu điệu hơn. Tân cảm nhận được điều đó. Chàng thật
ngỡ ngàng, từ đó cũng hiểu dần được những lý do tại sao vợ chồng ngày càng có
những khoảng cách. Rồi những buổi đi làm về muộn thường xuyên, những tiệc tùng,
những vũ hội thâu đêm bên người tình mới. Nàng đã lao vào cuộc tình như một cơn
lốc, nàng yêu như chưa bao giờ được yêu. Tân rất buồn phân tích cho nàng nghe
những đạo lý làm vợ, trách nhiệm của nàng với con thơ. Chàng kéo nàng về với
những qúa khứ tình yêu đẹp đẽ của họ, những sóng gió đã cùng nhau đi qua. Thi
im lặng rồi thốt những lời lẽ chán chường, chán cuộc sống hiện tại. Từ đó công
việc gia đình xã hội đều đổ lên đầu Tân. Người Tân gầy rộc đi, tình cảm vợ
chồng cũng lạnh dần theo tháng ngày. Mâu thuẫn ngày càng căng thẳng, lần cuối
cùng Thi đã nổi lửa trút lên đầu chồng:
- Làm người
đàn ông mà bất tài, anh hãy mở mắt mà nhìn người ta. Người ta hết xe nọ đến xe
kia, vợ con được nhờ. Còn anh suốt ngày chỉ học với hành, vợ con được nhờ gì
nào?
Như gáo nước
lạnh đổ lên đầu. Người Tân run lên bần bật, trong cơn bàng hoàng tức giận đã
giơ tay tát Thi. Nàng khóc ầm ĩ, dọn vội quần áo, rồi ra đi trong tiếng gào
thét của con thơ.
Cuộc sống của
Tân cứ lặng lẽ trôi đi, với ảnh gà trống nuôi con. Tân lấy việc học hành, chăm
sóc con là niềm vui. Tân đã học xong chương trình học nghề, và tiếp tục theo
học lớp Meister. (thợ cả)
Đôi khi nàng
cũng về thăm con, rồi lại vồn vã ra đi …..
Bẵng đi một
thời gian dài không thấy nàng trở lại. Tân và con đã quen dần với cuộc sống
mới.
Nhưng gần đây
nghe nói, nàng đã bị chủ hãng cho nghỉ việc…
Rồi những
cuồng vọng, thần tượng trong lòng Thi đã sụp đổ. Nó đưa nàng về với thực tại.
Sự việc bắt đầu từ ngày, người đàn ông lý tưởng đó nhận được tin, vợ con sắp từ
Việt nam sang . Nàng đau khổ, dằn vặt. Người đàn ông đó thuê cho nàng một chỗ ở
khác. Những hào hoa trong con người ấy đều biến mất, chỉ còn lại những thực tại
phũ phàng. Trên khuôn mặt nàng chỉ còn đọng lại những lo âu và buồn tủi. Nghĩ
đến Tân và con, nàng cảm thấy nhớ nhung, những cảm giác luyến tiếc xa vời nhiều
khi cứ hiện về.
Hôm nay, Thi
lang thang trên phố, bước chân như vô định. Không hiểu do vô tình hay hữu ý,
từng bước chân đã đưa nàng trở về con đường cũ. Nàng ngập ngừng không dám bước
tiếp. Cánh cửa nhà hé mở, tiếng con và Tân đùa giỡn vọng ra. Tim nàng se sắt,
bỗng một tiếng bịch, qủa bóng rơi xuống chân, làm nàng giật mình. Thằng bé lon
ton ra nhặt trái bóng bị nó vừa đá vọt ra ngoài cửa. Thấy nàng, nó chỉ thốt lên
tiếng má nghe rất vu vơ, rồi chạy tọt vào nhà khép cánh cửa lại. Nàng đứng như
tượng đá, dòng lệ chảy dài trên gò má. Tất cả đều đã xa lạ, nàng nghển cổ nhìn
theo con, lưỡng lự, định buớc đi.. Cánh cửa bật mở, Tân nhìn nàng, rồi nói với
con:
- Xuống mời má
con lên.
Thằng nhỏ hết nhìn ba, quay sang nhìn mẹ. Rồi nó ngoan
ngoãn chạy xuống dắt tay nàng. Thi cúi xuống ôm con vào lòng. Những giọt nước
mắt lại lặng lẽ rơi theo bước chân nàng lên cầu thang. Tân để nàng chơi cùng
con, tiếp tục làm những công việc thường ngày …
Đêm đã về
khuya, tiếng đùa của con và nàng vẫn chưa dứt. Tân ôm gối ra phòng khách ngủ.
Ngoài trời, mảnh trăng đã khuyết một nửa treo lơ lửng. Tân trằn trọc suy nghĩ
miên man. Có lẽ đêm nay là một đêm khó ngủ nhất trong cuộc đời của Tân. Và
dường như nghe đâu đây, có tiếng đôi chim sẻ dẫn con đi tìm mồi.
Viết trong những ngày bức tường Berlin sụp
đổ
Đ.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét