Văn hóa từ chức xin
bắt đầu từ Đảng
Đỗ Trường (Cộng
hòa Liên bang Đức)
V
|
ậy là bác Dũng(Thủ Tướng) dứt
khoát không thể từ chức. Dù bác đã khẩn khoản nghiêm túc nhận lỗi với đảng. Rồi
bác còn khảng định trước Quốc Hội, chính phủ yếu kém, dẫn đến nạn trộm cắp, đục
khoét của công từ thượng tầng xuống đến cơ sở. Còn tại vị, chẳng qua bác chấp
hành nghiêm chỉnh sự phân công của Đảng cũng như trong suốt năm mươi mốt năm qua. Là người, ai
chẳng sợ chết vì bội thực. Nhiều khi do sức ép của đảng mà bác Dũng phải gánh
lấy trách nhiệm nặng nề này mà thội. Nói đi thì phải nói lại, đảng ta kỳ kỳ thế
nào ấy. Lẽ ra đồng chí nào kém tài năng trí tuệ, như dân gian đã dạy chỉ cho
làm công việc lấy đít trâu làm thước ngắm, sao bắt lái tầu cao tốc, điều khiển
nhà máy điện hạt nhân thế này. Bác Dũng đã phải thốt lên(đại ý) năng lực chính
phủ có giới hạn, khó đảm đương được công việc. Bác phải thường xuyên mầy mò,
sai đâu sửa đấy rồi rút kinh nghiệm dài dài. Thật là có lý, khi bác Dũng cho
rằng lỗi này chẳng phải của riêng bác.
Là kẻ chân
đất, chẳng được ân huệ, hay mưa móc gì của bác Dũng đâu nhé, nhưng tôi không
đồng tình với cái kiểu chất vấn vặn vẹo của đồng chí đại biểu Dương Trung Quốc:
“ Thủ Tướng…nặng trách nhiệm với đảng mà nhẹ trách nhiệm với dân..“ Ơ hay, đồng chí Dương Trung Quốc này! Đồng
chí không hiểu hay cố tình không hiểu. Thủ Tướng là sự kết tinh trí tuệ, và hệ
quả của đảng ta mà thành, chứ có phải do các đồng chí nhân dân trực tiếp bầu,
nặn ra đâu mà bác Dũng phải xin lỗi, nhận trách nhiệm trước dân. Vậy đồng chí
đại biểu Dương Trung Quốc đề nghị văn hóa từ chức với Thủ Tướng là không đúng
đối tượng. Để bác Dũng được thể hiện cái văn hóa của mình, đồng chí đại biểu
Dương Trung Quốc phải đề nghị, văn hóa từ chức độc tôn lãnh đạo đất nước, trước
tiên xin được bắt đầu từ đảng ta. Chỉ có thế mới giải quyết tận gốc. Thủ Tướng
nào yếu kém, chây lỳ đã có lá phiếu của người dân truất phế và cái đảng của bác
cùng chung số phận, như các nước dân chủ. Còn như tình trạng hiện nay, bác Ba
Dũng có cố tình từ chức đi chăng nữa, lại có bác Tư Dũng khác lên có lẽ còn tệ
hại hơn. Dù các bác Nghị có kêu gọi thành lập ban nọ, bệ kia độc lập cũng vậy
thôi, chỉ thêm tốn kém tiền của dân. Nó chẳng khác gì bảy, tám trăm tờ báo độc
lập, tên tuổi riêng nhưng chỉ có duy nhất một bác Tổng biên tập Đinh Thế Huynh.
Thôi thì, các bác đã ăn đủ, hoặc chưa kịp ăn đủ cũng không nên từ chức. Nếu như
các bác nghe dại đồng chí đại biểu Dương Trung Quốc từ chức, ông khác đang đói
lên thay, họ còn cạp mạnh hơn thế nữa, trong khi ngân khố nhà nước trống rỗng,
nợ nần chồng chất, đất đai cạn kiệt, sức dân đã hết, thật là đại đại họa cho
đất nước.
Nhân bàn đến
đồng chí đại biểu Dương Trung Quốc, dù em cũng như nhiều người rất yêu mến con
người và cái dũng khí của bác, nhưng cũng đưa ra một vài thắc mắc. Thấy bác
trên truyền hình nói giọng Bắc. Lại nghe nói bác làm việc ở Hà Nội và cũng
không rõ gốc gác của bác ra sao, nhưng làm thế quái nào bác lại chui tọt được
vào mãi tận Đồng Nai, để đại diện cho bà con nông dân nơi đây? Bác Quốc ơi! Xa
dân Đồng Nai như vậy làm sao bác hiểu tâm tư nguyện vọng của họ. Và có lẽ họ
cũng chẳng biết bác là ai đâu nhỉ? Tương tự như vậy, Bác Dũng (Thủ Tướng) quê
quán, gốc gác ở mãi những Cà Mau, Kiên Giang, lại làm việc ở Thủ Đô, sao lại
tréo cẳng ngỗng xuống đại diện cho bà con lạ hoắc Hải Phòng vậy? Em nghĩ đại
diện cho nơi đây phải là người gắn bó thấu hiểu nông, ngư dân như những ông
Đoàn Văn Vươn …chẳng hạn. Nói thật, các bác làm sao thì làm, chứ ngoài này em
nghe bọn các bác cho là thù địch, phản động ấy, chúng nó xì xào kinh lắm. Chúng
nó bảo, các bác phân chia cán bộ xuống các tỉnh làm đại biểu quốc (thay mặt cho
dân), chẳng khác gì định mức địa chủ cho từng làng xã khi xưa.
Mỗi kỳ đại hội
đảng, hay quốc hội họp bàn luận đến phê bình và tự phê làm tôi nhớ đến thời còn
con nít đi học. Cứ cuối học kỳ một, hay cuối năm, chúng tôi lại viết kiểm điểm,
tự phê của bản thân và tự đánh giá hạnh kiểm mình, tốt, khá hoặc trung bình,
yếu kém. Sau đó từng người đọc trước lớp, rồi các bạn lần lượt nhận xét cho
nhau để cô giáo ghi vào học bạ. Làm người thằng nào chẳng muốn nhận tốt về
mình, nên mấy thằng chuyên đánh nhau ngoài đường, nghich ngầm trong lớp và hay
quay cóp bài chúng tôi bè cánh lại, nhận xét tốt cho nhau. Thế là, năm nào
chúng tôi cũng có hạnh kiểm tốt và khá cả. Ôi! Phê bình, tự phê một trò đùa của
trẻ con không bao giờ thành người lớn.
Đức Quốc ngày
16-11- 2012-11-16
Đ.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho bản trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét