Thơ Đường viết về chùa Hương
Chơi động
Hương tích
Trịnh Sâm
Trời vừa hé sáng, bước lên thuyền,
Khoan mái chèo lan, ghé bến tiên.
Phong nguyệt thờ ơ bầu ngọc đúc,
Giang sơn bỡ ngỡ bức tranh in.
Kìa kìa qui phượng phong kinh bối,
Nọ nọ lân long lắng giáo thiền.
Cảnh lạ thú mầu khôn xiết kể,
Thanh kỳ đệ nhất chốn Nam thiên.
Chơi chùa
Hương Tích
Tản Đà
Chùa Hương giời điểm lại giời tô
Một bức tranh tình trải mấy thu
Xuân lại xuân đi không dấu vết
Ai về ai nhớ vẫn thơm tho
Nước tuôn ngòi biếc trong trong vắt
Đá hỏm hang đen tối tối mò
Chốn ấy muốn chơi còn mỏi gối
Phàm trần chưa biết nhắn nhe cho
Chiều Hương
Tích
Nguyễn Tiến
Chủng
Tạo hóa làm chi khéo vẽ vời
Lâm tuyền một dải nước non phơi*
Bồng bềnh khói phủ mờ lưng núi
Lãng đãng sương giăng trắng đỉnh đồi
Mặc khách thung dung tìm cõi Phật
Tao nhân lững thững ngắm mây trời
Người về khuất nẻo chiều Hương Tích
Gửi lại thung mơ tiếng lá rơi.
* Hai cầu đề trong nguyên tác vốn là : “Đệ nhất Nam thiên cảnh
tuyệt vời/ Thuyền xuôi suối Yến nước đầy vơi” đã được tác giả sửa lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét