Cú
giãy cuối cùng của nền phê bình chỉnh huấn
Phạm Thị Hoài
Năm ngoái, mấy
cây dầu cổ thụ trong một bài thơ ít người biết đến bỗng khuấy động chút ít thi đàn Việt Nam.
Tác giả, ông Đàm Chu Văn, chuyên viên cao cấp của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đồng
Nai kiêm Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Đồng Nai, Tổng Biên tập tạp chí
Văn nghệ Đồng Nai, bị một đồng nghiệp thấm nhuần lập trường chuyên chính soi
quan điểm chính trị. Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn. Ông chỉ mất bốn tiếng đồng
hồ giải trình sự trong sáng của mình với cơ quan tuyên giáo. Báo chí đưa tin.
Đồng nghiệp Hồng Vệ binh im. Quan văn nghệ trung ương bật đèn xanh. Như trong
vụ “Cánh đồng bất tận” sáu năm trước, những
robot tuyên giáo ở một số tỉnh lẻ có lẽ vẫn tiếp tục chạy theo lập trình đấu
tranh tư tưởng mấy thập niên quên cập nhật, nhưng thời của nền phê bình chỉnh
huấn trên diện rộng ở toàn quốc đã qua rồi. Không ai đọc ai điếu cho nó. Nó đơn
giản đã đóng xong vai trò kinh dị của mình trong một chương kinh hoàng của văn
học sử đất nước này.
Tôi phải nhận
rằng mình chưa bao giờ hâm mộ trường phái thơ mượn lời cỏ cây hoa lá để tâm
tình. Khi tôi đến với văn chương thì những tâm tình đặc sắc nhất đặt vào miệng
thiên nhiên đã được thốt ra rồi, từ đó trở đi cứ thấy cánh hoa nào trầm ngâm,
nhành cây nào đau đáu, áng mây nào nặng trĩu nhân văn là tôi bỏ chạy. Tôi phải
bảo vệ tình yêu văn chương của mình. Cũng như mọi tình yêu, chết vì buồn tẻ là
nguyên nhân hàng đầu.
Với một thái
độ thiếu khách quan không buồn giấu diếm như thế, tôi không thể bình luận về
bài thơ vừa nhắc, nhan đề “Lời những cây dầu cổ thụ ở trụ sở ủy ban nhân dân”.
Thực ra cuộc chỉnh huấn mini nói trên không liên quan gì đến thông điệp nghệ
thuật của bài thơ. Vấn đề không phải là chỗ đứng của những cây dầu hoàn toàn vô
can ấy trước trụ sở ủy ban nhân dân. Vài chục năm trước, có đứng trong rừng mà
tâm sự mông lung như vậy thì chúng cũng bị đốn. Vấn đề là chỗ đứng của tác giả.
Ở vị trí cán bộ tư tưởng và quan văn nghệ hạng đầu tỉnh, ông Đàm Chu Văn chỉ
nên cho những phát ngôn viên của ông đứng trước một tiệm McDonald’s. Như thế sẽ
vẹn cả mọi bề, vừa không ngán đồng nghiệp nào chỉ điểm, vừa thêm được tinh thần
đi trước thời đại (ít nhất là hai năm, vì tập đoàn McDonald’s
vẫn chưa hạ cố đến thị trường Việt Nam), và tất nhiên không mất mát gì về thông
điệp nghệ thuật. Để có mấy lời tâm sự “mưa nắng ở đời” như thế thì đứng trước
trụ sở ủy ban nhân dân hay trụ sở McDonald’s không có gì khác nhau. Nói cách
khác, nếu là một nhà thơ tự do, tác giả của mấy cây dầu đó có thể khuân chúng
ra tận Lăng Hồ Chủ tịch mà đứng, tâm sự mông lung hơn nữa cũng không phải giải
trình trong sáng với ai. Đã từ lâu không kiểm soát nổi những nhà thơ tự do, nền
phê bình chỉnh huấn chỉ còn ngắc ngoải bằng dăm ba nỗ lực uốn nắn nền thi ca
chính thống, nơi điều duy nhất có thể mất và vì thế cần bảo vệ không phải là tự
do, mà là sự lệ thuộc. Thấm thía điều này hơn ai hết có lẽ là người đã rời –
chắc chắn không phải vì tự nguyện – cương vị đứng đầu ngành tuyên giáo quốc gia
để trở về “chường cái mặt ra trong thơ”: ông Nguyễn
Khoa Điềm.
Nhưng trước
khi yên vị trong nhà quàn, nền phê bình chỉnh huấn ấy còn muốn cống hiến cho
chúng ta một cú giãy, tuy quá thiểu não để có thể giải trí nhưng đáng để bình
luận, vì rất có thể là cú giãy cuối cùng. Lần này, nó dồn hết những mảnh vụn kí
ức sót lại về một thời sinh sát oanh liệt vào ngọn roi tàn, giáng xuống một bản
luận văn thạc sĩ ba năm trước về nhóm thơ tự do đáng kể nhất từ thời Đổi mới ở
Việt Nam, nhóm Mở Miệng.
Trong cuộc
truy sát Nhân văn-Giai phẩm, ít ra chúng ta biết: Người “vạch trần bộ mặt thật”
“trụy lạc phản động” của Trần Dần là nhạc sĩ Đỗ Nhuận; người hô hào cả nước
“phải chặn lại không cho Trương Tửu được tự do truyền bá những tư tưởng phản
động, những tác phong đồi bại” là nhà phê bình Hoài Thanh, cũng chính là người xác định tính chất “xuyên
tạc”, “vu khống”, “phản động” của bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần; người
tố giác cả một “hệ thống những sai lầm xấu xa”, những “dụng ý rất đen tối” của
Tử Phác là nhạc sĩ Lương Ngọc Trác; người lột “cái
mặt gian xảo” của Lê Đạt như “một kẻ ẩn núp, tàng hình, đã từng quay quắt được
một thời gian, nhưng rốt cục cái bản chất phản lại giai cấp vô sản lòi ra mồn
một” là nhà thơ Xuân Diệu, cũng chính là người phát hiện Văn Cao “gài mìn
chống phá Đảng và nhân dân”; người quyết “vạch rõ tội lỗi của Phan Khôi đã bao
nhiêu năm làm tay sai cho đế quốc, nịnh hót phong kiến, huyễn hoặc, lừa bịp,
đầu độc nhân dân để kiếm bát cơm, manh áo”, “chống Đảng, chống cách mạng, phản
nhân dân, phản Tổ quốc”, “từ bé đến già bóc lột của nông dân, ăn cướp của nhân
dân” là nhà văn Nguyễn Công Hoan; người gọi tác
phẩm của Trần Duy là cái thứ “văn nghệ vô nhân đạo của thần chết”, là “những
thứ cỏ độc, mà chúng ta phải nhổ sạch, quét sạch, để vứt vào rác, hoặc làm một
thứ phân bón cho những bông hoa chân chính trong vườn văn nghệ của ta” là nhà
phê bình Vũ Đức Phúc…; chưa kể hàng trăm văn nghệ sĩ không kém danh tiếng
khác – từ Thế Lữ, Bửu Tiến, Nguyễn Huy Tưởng, Kim Lân, Đoàn Giỏi, Tú Mỡ, Đoàn
Văn Cừ, Lương Xuân Nhị, Nguyễn Tuân…, đến Nguyễn Đổng Chi, Nguyễn Đình Thi, Bùi Huy Phồn … – hăng hái góp đinh cho
những chiếc búa tạ nêu trên chốt quan tài những đồng nghiệp “nổi loạn” của họ.
Còn bây giờ,
vung roi dọa nhà
nghiên cứu Nhã Thuyên và nhóm Mở Miệng là lèo tèo một nhúm vô danh
hay ẩn danh: một Cẩm Khê nào đó trên Nhân dân, một Tuyên Hóa nào đó trên Quân đội Nhân dân, một Minh Văn nào đó trên
Thanh tra, những tờ báo lẽ ra không có phận
sự thì miễn vào địa hạt văn học và cho đến lúc này không có đồng minh tự nguyện
từ giới văn nghệ, trừ một người: nhà phê bình Chu Giang.
Quan hệ của
chúng ta với các nhà phê bình văn học thực ra không khác lắm quan hệ với những
người bán cá ở chợ, nó dựa trên sự tin cậy [i]. Sự tin cậy ấy đương nhiên tùy thuộc
vào mỗi người và phải có cơ sở. Song chẳng cần nhiều lắm; đôi khi chỉ cần nếm
vị, ngửi hơi là ta chấm xong điểm tín nhiệm. Ai muốn biết tầm vóc của nhà phê
bình Chu Giang, tức ông cựu giám đốc NXB Văn học Nguyễn Văn Lưu, tác giả cuốn Luận chiến văn chương từng đoạt Giải thưởng
Hội Nhà Văn năm 1996, có lẽ chỉ cần thưởng thức vài dòng trong loạt bài luận chiến đăng trên Tuần báo Văn
nghệ TP HCM năm ngoái, phê phán tác phẩm và con người Nguyễn Huy Thiệp, đối
tượng được ông chiếu cố từ thuở Văn học Đổi mới đến giờ chưa buông. Cá nhân tôi
tưởng mình đang lạc vào vườn trẻ, nơi ông Lưu giậm chân mách cô giáo rằng văn
chương thằng Thiệp không ra gì vì nó vừa đái bậy xong lại tranh đồ chơi của
thằng khác. Nhưng ông cũng có thể rất nghiêm túc. Khi nghiêm túc, ông tuyên bố rằng: “Nếu chúng ta đi theo tư
tưởng Hồ Chí Minh, thống nhất cùng bảo vệ tư tưởng Hồ Chí Minh, thực hiện theo
những lời dạy của Hồ Chí Minh, thì đoàn kết được cả dân tộc, đoàn kết được cả
giới văn nghệ”. Mọi bình luận ở đây là thừa.
Có những nhà
phê bình mà khi được họ khen thì ta nên giật mình, còn lời chê của họ là bảo
đảm đáng tin cậy nhất cho giá trị của tác phẩm bị họ phê phán. Tôi coi ông
Nguyễn Văn Lưu thuộc loại này. Năng khiếu phê bình văn học (!) của ông nằm ở sự
dị ứng không nhầm lẫn trước tất cả những gì vượt khỏi thước đo hạnh kiểm bỏ túi
và cẩm nang thuật ngữ chính trị xuất bản năm 70. Ở thời hoàng kim của nền phê
bình chỉnh huấn, phẩm chất ấy đáng giá vài cái Giải thưởng Hồ Chí Minh. Song
sinh bất phùng thời, bây giờ nó được huy động cho cú giãy cuối cùng của nền phê
bình ấy. Tôi tin rằng cả những người bị coi là phải chịu trách nhiệm về phương
diện nhà nước cho công trình nghiên cứu mà ông hùng hồn gọi là “một luận văn kích động sự phản kháng và chống đối”
lẫn tác giả Nhã Thuyên đều đủ rộng lượng để ghi nhận hành vi mang tính lịch sử
này. Không phải ngày nào cũng có một nền phê bình giãy chết.
Còn nhóm Mở
Miệng? Họ thà bị đem ra tra tấn bằng thơ, chứ nhất định không chịu mở miệng
giải trình cái gì mà trong sáng. Nhưng tất nhiên họ sẽ mở miệng thật rộng để
cười, dù biết rằng có những thứ giãy mãi không chết.
© 2013
pro&contra
[i] Nếu George Steiner hay Borges, những người
thông tuệ và sành đọc, có lời khen ai, tôi sẽ tìm đọc. Những người khắt khe bậc
nhất như Kafka, khó tính bậc nhất như Nabokov hay Thomas Bernhard khen ai, tôi
sẽ tìm đọc bằng được. Ai ca ngợi Paulo Coelho, không bao giờ tôi để ý nữa,
nhưng lại chú ý những người hâm mộ thơ Hoàng Quang Thuận: tôi muốn biết người
ta nghĩ gì hay không nghĩ gì khi pha cái gọi là nước mắm, hiệu Chinsu, với rượu
nhạt đặt lên bàn thờ.
P.T.H
Nguồn: Procontra
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét