Bài học đắng
cay
Hà Văn Thịnh
Mười (?), hai
mươi năm nữa lịch sử sẽ tổng kết đầy đủ hơn; nhưng chắc chắn ngay từ bây giờ,
có thể khẳng định Hội nghị 6 quả đã lập nhiều kỷ lục như Tổng bí thư đã nói.
Nhiều bậc thức giả đã phân tích dưới các góc nhìn khác nhau, như đến thời điểm
này (12:22 AM, 16.10.2012) là khá đa dạng, như: “Bộ phim 3D đầu tiên của VN”
(Phạm Viết Đào), “thế lực dơi” (Nguyễn Trọng Tạo); “TBT nghẹn ngào” (BBC),
“nhiều tì vết” (Blogger Osin), “Entry nôn mửa” (Mai Xuân Dũng), “đàn dê lại qua
cầu” (J.B. Nguyễn Hữu Vinh), “Bức tranh ảm đạm” (Cầu Nhật Tân), “Mất nước”
(Đông A), “thừa nhận thất bại chống tham nhũng” (VOA), “sợi giây thòng lọng
đang siết dần” (ABS)... Tôi xin sơ kết bằng cách học theo TDN: Có thể là không
mới nhưng riêng dưới góc độ lịch sử - Bài học đắng cay...
Trước hết, có
thể đoan chắc rằng đây là Hội nghị lãng phí chưa từng có. Kỷ lục họp dài ngày
thì chưa thể bằng phiên họp lịch sử của Hội nghị Bộ Chính trị mở rộng cuối
tháng 12.1974 đến đầu tháng Giêng 1975 với 22 ngày (khai mạc sau khi chiến dịch
Phước Long bắt đầu và bế mạc sau khi chiến dịch kết thúc). Tuy nhiên, đó là
phiên họp thành công và hiệu quả. Còn lần này, là kỷ lục của lãng phí về mọi
mặt. Nếu đóng cửa kín đến như thế mà mèo vẫn hoàn mèo thì họp để làm gì? Bởi
nguyên tắc một khi đã có “những sai lầm nghiêm trọng” phải nhận trước toàn
đảng, toàn dân thì không thể có kiểm điểm sâu sắc sơ sơ! Nghiêm trọng về hậu
quả phải đi đôi với kỷ luật nặng chứ không thể dung túng theo cách bật thêm đèn
xanh cho tham nhũng, tắc trách rộng đường.
Sự lãng phí do
Hội nghị 6 gây ra không thể lượng định nổi về mặt hậu quả: Ai dám chắc sự bất
an của các dạng phiếu véto hay vote sẽ không đưa đến sự chồng chất thêm mâu
thuẫn? Nếu đúng thế, sẽ lại tiếp tục lãng phí cho tương lai, bắt đầu kể từ khi
HN6 kết thúc. Một khi rút gươm ra rồi lại buông xuống, không có gì thay đổi,
mắc chi phải tốn đến 15 ngày? 90 triệu người dân đợi chờ sự thay đổi, rốt cục
chỉ là sự lãng phí thô bạo về niềm tin bị lừa hóa theo cả hai nghĩa bị lừa và
tiếp tục mang kiếp lừa chở nặng cực nhọc, ê chề.
Có thể nói
không ngoa rằng 15 ngày đã qua của tháng Mười là 15 ngày của những tin đồn
không ngủ. Nếu tin đồn không đúng thì tại sao không cải chính, không công khai
cho dân biết mà cứ im lặng mãi hoài? Cả một dân tộc (bao gồm cả 5 triệu đồng
bào đang sống ở nước ngoài) sống bằng tin đồn tức là coi thường sự thật thì làm
sao không nuôi dưỡng sự giả dối. Nói như thế cũng có nghĩa là chúng ta chấp
nhận sống trong một thời đại mà con người lãng phí sự thật đến mức tột cùng và,
đừng có than van nữa về sự suy đồi văn hóa, sự băng hoại về đạo đức. Thử nghĩ
xem, ai tin ai và tin vào cái gì khi cái gọi là “sự thật” cứ ngả nghiêng,
chuyệnh choạng, khó lường?
James Madison
– một trong những cha đẻ của Hiến pháp Mỹ từng nói rằng: Đảng phái là cội nguồn
của chủ nghĩa bè phái và, đến lượt nó, chủ nghĩa bè phái là cội nguồn làm vẩn
đục hiến pháp. Soi và ngẫm sẽ thấy rằng hàng trăm ngàn tỷ đồng tiền dân của
nước đổ vào túi ai đó chỉ đáng “tội” nhận lỗi mà thôi. Cả một nền kinh tế bị
đảo lộn đến mức trầm kha (9 tháng đầu năm có 40.000 doanh nghiệp phá sản, nợ
xấu, tham những nhiều trăm ngàn tỷ đồng...) mà không hề có kẻ nào phải đưa ra
xét xử thì quả là trò khôi hài của thế kỷ. Tại sao khi nào cũng chăm chăm vào
“thế lực thù địch” mà không chịu nghĩ rằng hàng ngàn cái gọi là thế lực đó mất
ăn, mất ngủ vì yêu nước, thương nòi? Thế lực thù địch chính là những kẻ đang vơ
vét bằng lòng tham tận cùng “dưới đáy” bất kể sự ngắc ngoải, đau đớn của giống
nòi... Chưa hề thấy thế lực nào phá hoại kinh tế, ổn định trừ hai thế lực: Bá
quyền Đại Hán và cả một bầy sâu tham nhũng.
Cái lãng phí
không kém phần nghiêm trọng là lãng phí sức mạnh quốc gia. Alan Phan nói rất
đúng rằng một khi cả dân tộc mỏi mệt thì tất cả đều sẽ ngưng trệ. Sẽ ra sao khi
không ai muốn cố gắng nữa bởi nỗ lực để làm gì nếu mọi sự dấn thân vì đời, vì
ngày mai ấy lại chỉ là để tiếp thêm nguồn nước cho dòng lũ tham lam, vơ vét
hung dữ và càn rỡ hơn? Và, hàng triệu người, kể cả những cái đầu tỉnh táo nhất,
không muốn là kên kên cũng phải buộc lao vào vòng xoáy, nếu không thế, họ sẽ
chẳng còn gì. Các quân cờ domino của trò chơi đạo đức thi nhau ngã rạp; sự yếu
hèn, khiếp sợ ngoại bang sẽ trở thành một thuộc tính của thời đại suy đồi. Ôi
chao, không dám hình dung ra cái thảm trạng đen tối ấy. Đành phải mượn ý của
nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, lời thơ của Chế Lan Viên để viết rằng: Mà dối trá là
loài dơi cuồng loạn/ Đêm tàn bay dày đặc dưới chân người (nguyên văn: Mà đế quốc
là loài dơi hốt hoảng/ Đêm tàn bay chập choạng dưới chân người)...
15 ngày qua có
nhiều sự kiện đáng nhớ như con người có thể rơi tự do nhanh hơn tốc độ âm
thanh, tàu vũ trụ Endeavor từng bay với tốc độ 28.000 km/h, bây giờ về hưu bằng
tốc độ 1 km/h... Nhưng, sự kiện đáng nhớ nhất là việc chính quyền, người dân
Mông Cổ giật đổ tượng Lê Nin và cá sấu sổng chuồng ở... Cà Mau. Mông Cổ tuy là
nước lạc hậu nhất trong toàn bộ các quốc gia thuộc bán cầu Bắc nhưng họ lại tin
rằng tôn sùng Lê Nin là thảm họa. Còn cá sấu Cà Mau, được nuôi nấng, chăm bẵm,
ăn uống, tàn sát các loài cá nhỏ cá còi chán chê, chưa thỏa, phá chuồng để ra,
để tung hoành hơn nữa. Người ta bắt nó lại, làm đau nó chút chút, rồi hình như
nó đã... khóc vì hối hận (?). Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ lấp lánh từ những giọt
nước mắt âm u ấy là một ánh cười mỉa mai, tàn nhẫn vì nó lại được trở lại cái
lồng kiên cố hơn, ăn và cướp bóc an toàn hơn...
Quảng Trị,
16.10.2012
H.V.T.
Nguồn: BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét