Ký ức làng Cùa
Tiểu thuyết của Đặng Văn
Sinh
PHẦN THỨ HAI
Chương mười một
Chuyện bắt
đầu bằng việc anh chàng Hà Thiết vào rừng đốn gỗ làm nhà. Vợ anh ta là Nông Thị
Nhóng, đẹp nhất bản Nà Ngườm. Mấy tháng trước, Chánh tổng Bế Hữu Tài đã đem bạc
trắng đến nhà Nông Viết Định hỏi Nhóng cho con trai mình là Bế Tòng nhưng việc
không thành. Nhóng bảo: Bố mế tham bạc
trắng bán con cho nhà giàu là con nhảy xuống vực Thuồng Luồng. Ông Định sợ,
bởi hồi đầu năm chẳng hiểu vì sao, Mã Thị Nhàn, vợ thằng Tòng, nửa đêm chạy ra
rừng ăn lá ngón chết. Mấy bản quanh vùng, con gái nhà ai cũng sợ về làm dâu họ
Bế. Đám cưới Thiết và Nhóng như cái gai chọc vào mắt Bế Hữu Tài. Lão không nói
ra nhưng trong lòng luôn ngấm ngầm đợi dịp trả thù.
Từ lâu, Bế
Hữu Tài đã làm chức việc cho người Pháp. Thỉnh thoảng lão lại cưỡi ngựa lên đồn
Pha Lay ở châu lỵ Bình Xuyên chơi với quan Ba mắt xanh mũi lõ. Viên Chánh tổng
này còn có biệt tài đánh hơi mùi hổ cốt. Dù ở thung lũng đá xám mờ sương hay
trên đỉnh Thiên Phong quanh năm tuyết phủ, nghe tin phường săn nào bắn được hổ
là lập tức lão sai tay chân đến lấy bộ xương về nấu cao. Dân Bình xuyên ai cũng
thù lão. Bế Tòng giống hệt tính bố, coi thiên hạ như rác. Trong những cuộc chè
chén với lũ đàn em, hắn thường huyênh hoang tuyên bố:
- Con Nhóng
đáng lẽ là vợ tao, thế nào tao cũng bắt về cho mà xem.
Ngôi nhà
sàn của vợ chồng Hà Thiết ở rừng Ken Chải cách hẳn với bản Nà Ngườm ba quả đồi.
Từ xưa đến nay dân bản ít người đến khu rừng này vì họ sợ một truyền thuyết về
vực Thuồng Luồng. Suối Bạc chảy từ ngọn Cốc Dì, qua rừng Ken Chải khoét xuống
thành một vực sâu, nước trong vắt như pha lê. Vào những đêm trăng sáng, thường
có cô gái mặt hoa da phấn, tóc đen như mun, từ dưới nước leo lên tảng đá trắng
trên bờ, trút bỏ xiêm áo, phô ra giữa đất trời tấm thân ngà ngọc, mê hoặc những
chàng trai trẻ đa tình. Trai bản có những kẻ hiếu kỳ, thích ma quỷ đẹp hơn là
người trần kém nhan sắc, chẳng biết sợ là gì, lén lút rủ nhau ra bờ suối, hy
vọng nhìn thấy mỹ nhân trong cảnh thiên thai. Dần dần bọn này mắc một chứng
bệnh kỳ lạ, đó là bệnh quên. Họ quên ông bà, cha mẹ, vợ con, thậm chí quên cả
bản thân mình, suốt ngày di lang thang tơ tưởng đến người đẹp dưới thuỷ cung.
Những đêm như thế, dòng suối Bạc lung linh dưới ánh trăng ngà. Mặt nước sóng
sánh hằng hà sa những đốm sáng như vảy cá chép vàng bắt nắng ban mai. Trong
cảnh sắc chập chờn, huyền ảo, thỉnh thoảng một gã si tình lại nhảy xuống vực
tìm người trong mộng để rồi không bao giờ trở về cõi dương gian nữa. Chuyện ấy
chắc chỉ là huyền thoại nhằm cảnh tỉnh những kẻ lắm đam mê, nhưng con suối Bạc
với vực Thuồng Luồng thì vẫn còn đó.
Hà Thiết là
chàng trai mang trong mình hai dòng máu. Bố người Kinh mẹ người Tày. Ông Thao
lưu lạc đến vùng Bình Xuyên từ nhỏ, làm con nuôi nhà họ Hà, lớn lên được gia
chủ cưới cho một cô gái người bản Nậm Coóng. Ông giỏi nghề mộc, đã từng được
quan châu đón lên làm nhà nhưng mệnh số bị hãm, không được ở với vợ con lâu
dài. Cách đây mấy năm, một lần đi rừng về, lội qua suối Nậm Thoong, ông bị nước
lũ cuốn trôi.
Biết Nhóng
phải lòng Hà Thiết, ông bố có vẻ không hài lòng, bảo con gái:
- Thằng ấy
giỏi trai nhưng tao ngại nó là người Kinh. Bọn người Kinh khôn ngoan mà hay xảo
trá. Sống với họ luôn phải cảnh giác, bởi vì trong đầu họ luôn có những cái mà
người vùng cao ta không bao giờ nghĩ được.
Nhóng không
mấy quan tâm đến người chồng tương lai là Kinh hay Tày mà thề rằng nếu không
được làm vợ Hà Thiết sẽ tự tử. Rốt cuộc, Nông Viết Định cũng phải chấp nhận
chuyện trăm năm của con gái khi mẹ Hà Thiết mang lễ vật sang dạm hỏi. Năm ấy,
mưa muộn, mãi đến cuối tháng tám suối Bạc vẫn còn lũ. Một buổi chiều, Hà Thiết
vác củi từ trên nương về, chợt nhìn thấy một vật gì giống con chó vện bị dòng
nước đẩy giạt vào ghềnh đá. Anh ta quẳng bó củi lại gần xem, thì ra là một chú
hổ con lạc mẹ, gãy chân trước, những đám lông vằn vèo dính bết vào da thịt nhợt
nhạt, hai mắt nhắm nghiền trong tình trạng gần như đã chết. Hà Thiết vác con
vật lên vai, chạy một mạch về nhà bảo vợ đổ rượu mật gấu xoa khắp người cho nó.
Nhóng sợ hết hồn, giãy nảy:
- Anh mang
ra rừng thả hoặc giết nó đi. Ai lại mang cọp về nhà. Em sợ lắm.
Hà Thiết bế
con hổ lại gần bếp lửa hơ cho nó khô lông rồi thong thả bảo vợ:
- Nó còn
bé, thiếu sự chăm sóc của mẹ, lại gẫy chân, giờ thả về rừng là chết. Anh nghĩ,
con vật cũng như con người, mình cứu giúp nó, nó không nỡ hại mình.
Con Hổ yếu
lắm, mãi chiều hôm ấy mới liếm được ít cháo trứng gà. Vết thương khá nặng.
Những đoạn xương gãy trồi khỏi khuỷu chân đâm ra ngoài khiến nó bị sốt cao,
suốt ngày nằm thiêm thiếp, thở khò khè như đứa trẻ mắc chứng hen phế quản. Sau
khi đắp thuốc, Hà Thiết phải dùng hai chiếc nẹp tre kẹp vào chân con hổ rồi
quấn dây chung quanh cố định khớp xương. Đi làm thì thôi, về đến nhà nhìn thấy
con hổ là Nhóng lại càu nhàu. Nhưng rồi thấy chồng hết lòng cứu chữa con vật,
chẳng quản ngày đêm lội suối băng rừng kiếm thuốc, cô cũng dần nguôi giận. Mỗi
sáng, trước khi lên nương, Nhóng còn giúp chồng nấu cháo pha mật ong đổ từng
thìa cho con thú. Được chừng mươi ngày thì Hà Thiết tháo nẹp. Vết thương của
loài hổ nói chung, rất lâu khỏi, phải gần một tháng sau nó mới hoàn toàn bình
phục.
Là loài
mãnh thú, nhưng vì còn bé nên con hổ vẫn chưa kế thừa đầy đủ tập tính di truyền
của tổ tiên. Nó hiếu động và thích khẽ gừ gừ như một gã mèo vằn nằm sưởi nắng
khi đã được gia chủ cho đánh chén no nê. Phải nói đó là một chú hổ nhí khá hiền
lành, thậm chí nó còn sợ hãi nhảy bổ lên bậc cầu thang khi nhìn thấy con chó
Lài giống Vân Nam cao lừng lững của Hoàng Đản lúc anh này đến rủ Hà Thiết đi
săn lợn rừng. Hà Thiết đặt tên cho nó là Huổi Vằn, Con vật tỏ ra dễ thương và
biết nghe lời ông bà chủ. Anh ta không muốn bất cứ ai nhìn thấy Huổi Vằn nên đã
tập dần cho nó quen với những tín hiệu quy định. Khi có người đến cổng nghe
tiếng huýt sáo của ông chủ là chú ta cúp đuôi chạy ngay vào nhà chứa củi.
Nửa năm
sau, Huổi Vằn được chăm sóc chu đáo đã thành một chú hổ choai choai. Cơ thể của
nó phải nhiều năm nữa mới đến độ trưởng thành nhưng dáng dấp đã có vẻ oai phong
của bậc chúa sơn lâm. Ban ngày, con mãnh thú ngoan ngoãn nằm trong chiếc cũi để
ở gian đầu nhà chòi khuất giữa vườn mắc coọc, lim dim ngủ. Ban đêm, Hà Thiết
thả nó vào rừng kiếm mồi. Huổi Vằn mải chơi, lang thang trong rừng Cấm hai ba
ngày mới về, nhưng cũng có những hôm trời còn tối, chưa rõ mặt người nó đã lẳng
lặng tha về một con hoẵng hầu như còn nguyên vẹn cho ông bà chủ.
Một hôm, Hà
Thiết thả Huổi Vằn sớm hơn thường lệ rồi bảo Nhóng đem chiếc búa tạ để anh phá
cũi. Con Hổ thấy lạ cứ nhìn chủ rồi gừ gừ trong cổ họng. Hà Thiết vỗ vỗ vào
lưng Huổi Vằn bảo:
- Mày lớn
rồi, không ở đây được nữa mà phải vào rừng Cấm mới khỏi bị bọn phường săn rình
bắn. Hôm qua, lúc ở bản Tèo về, tao đã nhìn thấy anh em thằng Bế Tòng phát hiện
dấu chân mày.
Con hổ vẫn
còn đang ngơ ngác thì Hà Thiết đã huýt gió chỉ tay vào rừng :
- Thôi đi
đi ! Thỉnh thoảng về thăm tao.
Huổi Vằn
hình như vẫn còn lưu luyến nhưng nhìn thấy ánh mắt ra lệnh của chủ nó mới uể
oải bước một cách miễn cưỡng. Anh ta lặng lẽ nhìn theo cho đến khi nó mất hút
sau những bụi gai móc mèo um tùm.
Con hổ đi
rồi, Hà Thiết đâm ra nhớ, còn Nhóng thì mừng ra mặt. Thỉnh thoảng anh ta ra bờ
suối lấy chiếc tù và bằng sừng trâu rúc vài tiếng thử gọi, dù biết rằng lúc này
nó ở mãi ngàn xanh. Nhưng rồi mấy hôm sau Huổi Vằn về thật. Con hổ uốn thân
hình mềm mại nhảy loang loáng dưới ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện giữa những lùm
cây kim tước không hề phát ra một tiếng động làm Hà Thiết giật thót mình. Anh
ta nhẹ nhàng vuốt cái bờm vàng cháy ram ráp từ đỉnh đầu đến ngang lưng, làm con
thú khoái chí khẽ gừ gừ như ngày còn bé. Tuy vậy, Hà thiết không dám giữ con hổ
lại lâu. Anh ta rất sợ những nòng súng nạp đạn ghém của cánh thợ săn Nà Ngườm.
Họ sẵn sàng bắn vào bất cứ mục tiêu nào, miễn là hạ sát được con mồi.
Vào một đêm
tháng ba, lúc ấy đã khuya lắm, bỗng có tiếng chó sửa dữ dội. Không phải Huổi
Vằn. Con hổ về thì lũ chó nhất loạt cúp đuôi, rúm người lại, im thin thít. Chỉ
có lợn rừng, hươu nai hoặc giả là người bọn chúng mới ra oai báo cho chủ mẫn
cán đến như thế. Hà Thiết bảo Nhóng nằm yên trong buồng rồi với cây súng, nhẹ
nhàng lần xuống cầu thang. Anh ta không phải tìm lâu. Theo hướng chó sủa, từ xa
Hà Thiết đã thấy một hình người mặc quần áo sẫm màu, bùn đất dính bê bết, nằm
cạnh hàng rào ở tư thế hoàn toàn không bình thường. Anh ta chần chừ không dám
lại gần, sợ có kẻ nào đó rình rập chung quanh. Mà có thể lắm. Biết đâu đây
chẳng là mưu chước của cha con lão Chánh tổng khi chúng còn ôm mối hận về cô
con dâu hụt. Lũ chó vẫn cắn dai dẳng. Cậy chủ ở bên cạnh, cả con Vện và con Mực
vừa sủa vừa chạy quanh kẻ lạ mặt đang nằm co quắp vẽ thành một vòng cung mỗi
lúc một hẹp dần. Dõi mắt quan sát ba bề bốn bên, thấy không có gì khả nghi, Hà
Thiết quả quyết lại gần . Có tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếp theo là nhịp thở nặng
nhọc, mệt mỏi của người bị thương. Anh ta nạt con Vện cúp tai đang định thò mõm
lôi ống tay áo kẻ lạ mặt:
- Vện, ra
ngoài kia !
Con chó đã
biết tính chủ. Nó lẳng lặng lẩn vào góc vườn nằm xuống đống vỏ cây, xoải hai
chân trước, cặp mắt lim dim làm nhiệm vụ cảnh giới trong khi con mực tai dỏng
đã bị tống vào gầm sàn đang rên ư ử.
Kẻ lạ mặt
là một người đàn ông chừng bốn mươi có mái tóc cứng như rễ tre và bộ râu quai
nón lởm chởm lâu ngày không cạo giống hệt một tay lục lâm đã từng lão luyện
trong nghề chặn đường khách thương hồ đòi tiền mãi lộ. Ông ta bị một phát đạn
vào bắp đùi trái. Vết thương toang hoác, phá ra bằng nửa bàn tay, tuy chỉ vào
phần mềm nhưng đã bị nhiễm trùng bốc mùi hôi làm nạn nhân bị choáng. Nghe giọng
nói, Hà Thiết biết ông ta là người Kinh. Trong lòng đầy nghi hoặc, anh ta nhìn
bộ dạng ông khách không mời hỏi bằng tiếng Tày :
- Khách đi
chợ bản Then không biết đường lạc vào rừng Cấm à ?
Người đàn
ông vểnh hàm râu chổi sể lắc đầu:
- Ta là …
cả Pháo, có dám cho vào nhà không?
Vậy ra ông
khách này là tướng cướp thật. Nghe thiên hạ đồn từ lâu giờ Hà Thiết mới biết
mặt. Anh ta thản nhiên bảo ông trùm lục lâm :
- Sợ gì? ở
đây chỉ có mỗi nhà tôi. Các nhà khác trong bản Nà Ngườm đều cách nửa con dao
quăng. Để tôi dìu ông lên sàn.
- Anh không
sợ Chánh tổng Bế Hữu Tài à?
- Cả bản
này thù bố con nó. - Hà Thiết quả quyết bảo. - Mà nếu có kẻ xấu bụng báo Chánh
tổng hoặc quan châu Bình Xuyên cũng chẳng làm gì được. Ở đây gần với con đường
chạy vào rừng Cấm, vợ tôi sẽ đi hái thuốc chữa vết thương cho ông.
- Ta chỉ
dám nhờ gia chủ vài hôm, vết thương dịu bớt là đi ngay.
- Không vội
được đâu. - Hà Thiết lắc đầu ái ngại bảo ông khách. - Vết thương của ông nặng
lắm, chậm một hai ngày nữa là hỏng cái chân.
Sáng sớm,
Nhóng lên rừng hái thuốc. Hà Thiết pha nước muối rửa vết thương, sau đó dùng
một loại lá cây ở khe Đầu Quạ, trông tựa vẩy ốc, giã nhỏ trộn với mật ong rừng
rịt vào. Thứ lá này có hoạt tính cực mạnh vừa có tác dụng sát trùng vừa làm
lành những chỗ đã bị hoại thư. Đây là bài thuốc gia truyền của họ Hà từ nhiều
đời trước. Nó được giữ bí mật ngay cả với người trong bản.
Khoảng già
nửa tuần trăng, vết thương đã lên da non, sức khoẻ của cả Pháo dần dần hồi phục. Tối hôm ấy, trong lúc
nhắm rượu với thịt lợn rừng nướng trên than hồng, ông trùm kể cho vợ chồng Hà
Thiết nghe về cuộc đời mình.
Cha cả Pháo
vốn là một nghĩa binh trong quân doanh Đề Thám. Sau mấy chục năm tung hoành làm
cho quân đội Pháp và quan lại Nam
triều khiếp đảm, cuộc khởi nghĩa Yên Thế đến giai đoạn thoái trào. Một số thủ
lĩnh của nghĩa quân rơi vào tay giặc và bị hành hình rất dã man, trong đó có
thân phụ ông là suất đội Trần Tung. Nghe tin dữ, cả Pháo lúc ấy mới mười lăm
tuổi, sợ bị liên luỵ vội bỏ làng dắt mẹ đi lánh nạn. Suốt mấy tháng trời, ngày
đi đêm nghỉ, gối đất nằm sương, phải chịu bao nỗi cực nhục đói khát dọc đường,
cuối cùng hai mẹ con đến được châu Bình Xuyên. Cả Pháo xin được chân phụ việc
cho phường săn Lũng Phầy kiếm gạo. Phường săn gồm toàn những đối tượng có thành
tích bất hảo, hoặc những gã đầu trộm đuôi cướp, sống ngoài vòng pháp luật nhưng
trọng nghĩa khí sẵn sàng xả thân vì lẽ công bằng. Dần dần cả Pháo được ông trùm quý mến và truyền võ nghệ
cho. Phường toàn đàn ông, nay đây mai đó, không thể mang mẹ đi theo nên cả Pháo gửi bà ở bản Noọng Khai trong nhà một
người bà con của Bàn Văn Lọi. Tri châu Bình Xuyên sức giấy cho các tổng phải
tróc nã bằng được toán lục lâm. Nhưng bọn này có tài xuất quỷ nhập thần, chuyên
lấy của nhà giàu chia cho dân nghèo. Một lần anh em chạm trán với chánh Tài ở
dốc Mật. Họ đánh bạt toán lính khố xanh có trang bị súng trường, cướp toàn bộ
số tiền thuế rồi biến vào rừng như có phép lạ. Không may, một tên tay chân của
lão Chánh nhận được mặt cả Pháo. Lão cho
người dò la tung tích, bất ngờ phát hiện ra bà mẹ ông ở Noọng Khai bèn báo cho
tên bang tá đem lính bắt giam vào đề lao. Bà là người phụ nữ có khí tiết, bị
quan châu dùng cực hình tra tấn vẫn không chịu khuất phục, đến nửa đêm thì cắn
lưỡi tự tử để khỏi luỵ đến con trai. Mẹ chết, cả Pháo vô cùng đau xót. Ông thề không đội trời
chung với lũ quan Tây và bọn phản dân hại
nước. Hơn chục năm sau, cả Pháo
trở thành thủ lĩnh của phường Lũng Phầy với những chiến tích từng lưu truyền
trong dân bản khắp châu Bình Xuyên như một huyền thoại. Hãi nhất là vụ đang đêm
anh em đột nhập vào đồn Phay Hán đốt nhà, mang hết vàng bạc cùng với lão bang
tá về sào huyệt. Hà Thiết nghe câu chuyện phục lắm bèn hỏi:
- Như vậy
là ông đã bị cả bọn Phú Lãng Sa[1]
da trắng tóc vàng và lính quan châu rình bắt nhiều lần mà vẫn bình an vô sự,
thế còn mấy hôm trước, kẻ nào bắn ông ?
- Ta không
nhìn rõ mặt chúng nhưng ở vùng này chắc chỉ có cha con lão Chánh tổng.
- Ông cả đi
lối rừng Cấm rồi lội suối về Ken Chải phải không ?
Cả Pháo gật đầu:
- Cứ tưởng
theo lối này thì an toàn ai ngờ lại bị dính đạn. Lúc ấy trời đã chạng vạng, chỉ
thoáng thấy một thằng khập khiễng ôm súng chạy khi ta bắn trả.
- Thằng
Tòng đấy. Cái chân thọt là do hắn ngã ở vực Thuồng Luồng. - Hà Thiết trầm ngâm
một thoáng rồi quả quyết bảo.- Tôi nghĩ mãi rồi. Tuy chân chưa khỏi hẳn nhưng
ông Cả phải đi thôi, ở đây lâu sợ chúng tìm ra dấu vết.
- Ta cũng
cảm thấy cha con lão Chánh không dễ gì bỏ cuộc khi đã bắn bị thương con mồi.
Anh nói phải. Ơn cứu mạng của vợ chồng anh kiếp này không báo được thì xin hẹn
kiếp sau.
Nói rồi ông
ta quỳ sụp xuống vái Hà Thiết ba vái. Hà Thiết vội đỡ cả Pháo dậy :
- Hà tất
ông cả phải làm thế. Ông là người nghĩa khí, bênh vực dân nghèo, trị tội ác bá,
không chỉ chúng tôi mà ngay cả bà con dân bản cũng sẵn lòng cưu mang. Đêm mai
tôi sẽ đưa ông tắt rừng Ken Chải sang bản Puốn.
- Phải lắm,
Bản Puốn ta có một người anh em là ông Lầu Phềnh.
Mờ sáng hôm
sau, Nhóng vừa lùa đàn trâu lên rừng thì cha con chánh Tài cưỡi ngựa dẫn một
toán lính khố xanh đến cổng. Mấy con chó chạy xô ra sủa toáng lên. Bế Tòng nổ
một phát súng mousqueton thị uy làm lũ chó bị kích động nhảy vọt qua hàng rào
thưa lao vào con ngựa bạch của lão Chánh tổng. Nó bị bất ngờ, hí lên một tiếng
sau đó bổ nước đại hất Bế Hữu Tài xuống bờ ruộng bậc thang. Lão vừa ngượng vừa
tức, lồm cồm bò dậy, ra lệnh cho bọn thuộc hạ bao vây ngôi nhà sàn. Hà Thiết
thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra liền đẩy Cả
Pháo vào góc nhà, vớ lấy cây súng kíp, bước ra đầu quản hỏi:
- Có việc
gì mà ông Chánh đem lính tráng đến nhà tôi từ sáng sớm ?
Lão Chánh
hực lên một tiếng :
- Mày muốn
sống thì mang thằng tướng cướp ra nộp quan. Ta biết hắn đã bị thương đang nằm
trong nhà.
- Này ông
Chánh, đừng quen thói gắp lửa bỏ tay người. Ở đây không có ai là tướng cướp.
Ông bảo người nhà về đi nếu không đừng trách Hà Thiết này nóng tính.
Chánh tổng
cười gằn hất hàm bảo lũ tay chân:
- Vào nhà
lôi tên cả Pháo ra đây. Đứa nào chống
lại, bắn.
Hà Thiết
chĩa nòng súng vào lão Chánh dằn giọng:
- Ta thách
đấy ! Kẻ nào dám bước lên bậc thang là sẽ được về với ông vải.
Hà Thiết
vừa nói hết câu thì đoàng một viên
đạn bay sát ngay cột đầu chái làm vỡ toác chiếc hòm trên gác lửng. Thì ra Bế Tòng, từ lâu vẫn âm ỉ mối hận
tình, nay đã có thời cơ, từ ngoài hàng rào nhắm vào anh ta nổ súng. Hà Thiết
nép nhanh vào góc khuất, bình tĩnh chờ đợi thằng Tòng ló đầu ra là xiết cò. Con
trai lão Chánh tổng vừa ngã thì một loạt tiếng súng rộ lên, tất cả đều nhằm vào
ngôi nhà sàn. Không kịp nhồi đạn, Hà Thiết lao vào buồng lấy khẩu súng bắn đạn
ria ra thì đã thấy cả Pháo chĩa nòng
khẩu trường mas của ông qua khe cửa nhằm vào bọn lính khố xanh. Viên đạn hất
một tên ngã ngửa ra, đầu đập xuống tảng đá chắn hàng rào. Ở trên rừng, nghe
tiếng súng, Nhóng biết là có chuyện chẳng lành. Cô thả trâu rồi ba chân bốn
cẳng chạy về. Vừa đến đầu nhà, Nhóng giật mình thấy phía trước có tiếng hô hét.
Gay rồi. Chắc bọn chức việc đến bắt ông người Kinh. Phải nhanh chóng chạy về Nà
Ngườm báo cho trưởng bản Lục Phát mới được. Nhưng họ chỉ có hai người chẳng may
trúng đạn thì nguy. Thử tìm cách lại gần xem sao đã. Nhóng luồn qua những bụi
cây lúp xúp bò vào gần sàn, ngẩng lên thấy chồng đang nạp đạn. Hàng rào vừa đổ.
Thằng Tòng mới chỉ bị thương, tay nó run run rê nòng súng trường về phía Hà
Thiết. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô bỗng nhào ra chắn ngang mũi
súng thét lên:
- Không
được bắn !
Gần như
đồng thời, nòng súng Bế Tòng bốc khói. Nhóng giật nảy người, chới với một lúc
rồi ngã.
Thấy vợ
trúng đạn, Hà Thiết uất lắm, quẳng khẩu súng đã vỡ toác nòng, rút con dao phát
rừng định nhảy xuống quyết sống mái với chúng một phen. Nhưng rồi anh ta lại
nghĩ, không thể liều chết được. Nhìn sang gian bên, ông cả cũng hết đạn đang
lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bất chợt một ý nghĩ vụt loé lên … Hà Thiết
lật ván sàn, bám cây cột gian giữa tuột xuống gầm nhà, khom người chạy ra bờ
suối, hướng về phía rừng Cấm rúc một hồi tù và. Anh ta thổi hai tiếng ngắn lại
một tiếng dài. Vừa đúng ba lần như thế thì từ cánh rừng trước mặt bỗng rồ lên
như sắp có trận cuồng phong. Rồi một con hổ vằn to lớn xuất hiện. Nó chỉ nhảy
vài bước đã vượt qua suối Bạc lao thẳng về ngôi nhà quen thuộc. Đúng là Huổi
Vằn. Với dáng vóc oai hùng của vị chúa sơn lâm, chỉ bằng cú táp nhẹ, Huổi Vằn
đã làm toạc vai Bế Văn Tòng. Những tên lính khố xanh còn lại chưa kịp định thần
vì quá hoảng loạn vội quẳng súng ù té chạy. Nhưng con hổ không thèm đụng đến lũ
này mà nó vọt lên rượt theo tên Cai áo vàng, chìa cặp móng vuốt sắc như lưỡi
dao cào một vệt vào lưng hắn. Lão Chánh tổng là tên ranh ma. Biết đối phương
hết đạn, hắn định leo lên cầu thang. Lúc này cả
Pháo đang trấn giữ ở trên bằng con dao phát rừng to bản khá lợi hại Hà
Thiết chuyển cho. Nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, chánh Tài khựng lại, đi giật
lùi, ghếch nòng súng về phía ông trùm. Hắn chưa kịp xiết cò thì Huổi Vằn từ
ngoài cổng chồm đến sau khi đã hạ gục tên Cai khố xanh. Là tay thợ săn giàu
kinh nghiệm, mặc dù vô vùng khiếp đảm, chánh Tài vẫn đủ bình tĩnh tìm cách tháo
lui. Nhưng Huổi Vằn có kiểu trấn áp đối phương bằng một độc chiêu và luôn bất
khả chiến bại. Nhìn thấy họng khẩu trường mousqueton nó lập tức dựng đứng hai
chân sau, cặp mắt sáng rực như hai đạo hào quang ma quái chiếu vào Bế Hữu Tài
rồi gầm lên dữ dội. Tiếng gầm của ông ba mươi khiến hồn phách lão Chánh tổng
lên mây, ngã vật xuống, miệng sùi bọt. Chỉ đợi có vậy, Huổi Vằn chồm tới con mồi định kết thúc tấm thảm kịch,
nhưng Hà Thiết đã quát :
- Thôi đủ
rồi, Huổi Vằn về rừng!
Nghe tiếng
chủ, con hổ ve vẩy chiếc đuôi dài, chui qua gầm sàn đến bên Hà Thiết. Anh ta vỗ
vỗ vào lưng nó rồi chỉ tay về phía trước. Huổi Vằn hiểu ý lững thững ra bờ suối
Bạc.
Con hổ đi
rồi, cả Pháo xuống cầu thang đến bên lão
Chánh tổng vẫn còn đang chết khiếp, kề sát hàm râu quai nón vào mặt hắn, dằn
giọng :
- Với tội
phản dân hại nước của mày, lẽ ra phải để con hổ xé xác hoặc cho một nhát dao
phát rừng, tuy chủ nhà đã tha nhưng cũng không thể để cho mày nguyên vẹn trở về
bản rồi sau này vẫn chứng nào tật ấy.
Nói xong,
ông Trùm lục lâm rút con dao găm trong người cắt xoẹt một bên tai khiến lão
Chánh tổng rú lên lấy tay bưng thái dương. Hà Thiết trừng mắt quát :
- Cút!
Buổi chiều,
cả Pháo và Hà Thiết vào rừng Ken Chải
đào huyệt chôn cất Nhóng. Anh ta ở bên mộ vợ đến chập tối mới về. Cả Pháo thấy vẻ rầu rĩ của anh bạn trẻ, thương
lắm bảo:
- Bỏ quách
cái nhà này đi. Chú theo tôi lên núi dẹp nỗi bất công cho người nghèo.
Hà Thiết
lẳng lặng gật đầu:
- Cho nó
mồi lửa ….
- Phải. ở
đời chẳng nên lưu luyến mãi những thứ đã thuộc về quá khứ.
Sáng hôm
sau hai người dậy từ cuối canh tư. Họ vừa đi vừa nghỉ vì vết thương của ông
Trùm vẫn chưa lành hẳn.
Hôm ấy là
một ngày âm u. Trên cao những tảng mây xám xịt, nặng nề trôi về khu rừng Cấm.
(Xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét