Trăm tuổi vẫn phải cẩn trọng ngôn hành
Đoàn Lê Giang
( Thứ
bảy, 28 Tháng 2 2015 06:29)
GS Anh hùng
lao động Đặng Vũ Khiêu là một tên tuổi lớn, nhưng hình như danh quá thực tài.
Ngày xưa cụ từng không chịu bản dịch Bình Ngô đại cáo của Bủi Kỷ -Trần Trọng
Kim, nên đã dịch lại và công bố trong Nguyễn Trãi toàn tập, xb năm 1980 (nhân
dịp UNESCO kỷ niệm 600 năm Nguyễn Trãi). Bản dịch của cụ non và nhạt quá, kết
cục là cho đến nay không một ai dùng, người ta vẫn dùng bản dịch của Bùi
Kỷ-Trần Trọng Kim. Gần đây cụ còn soạn văn bia khắp nơi. Ở miền Nam
văn bia cụ soạn đến mấy cái mà na ná nhau về nội dung (chung chung) và ngôn từ
(sáo rỗng).
Cụ làm việc
đáng trách nữa là khen tập sách của một anh chàng kỹ sư "dở người",
muốn nổi tiếng theo kiểu đốt đền: chê ngôn ngữ Truyện Kiều nên đã sửa 1/3 tác
phẩm của Nguyễn Du, thay vào đó là ngôn từ ngô nghê, nhảm nhí của mình. Đành
rằng ở một số nước có chuyện "tân dịch" các tác phẩm cổ điển, nhưng
không phải là làm như thế. Một việc làm nhảm nhí phản văn hóa như thế mà sao
lại được Đặng SG khen?
Mấy ngày nay
thì cư dân mạng lại ồn ào lên về "câu đối" cộc lệch của cụ:
Trí như bạch
tuyết, tâm như ngọc;
Vân tưởng y
thường, hoa tưởng dung.
Vế trên thì
sai và bình thường: Trí như tuyết trắng là sao? Không lẽ cụ lại thâm nho giả vờ
khen mà thực ra là chê cháu: trí não trắng toát, đầu óc trống rỗng, ít học?
Vế dưới thì
đúng là cụ lấy "nguyên con" của Lý Bạch trong bài Thanh bình điệu. Lý
Bạch khen Dương Quý Phi một cách rất nghệ thuật: Mây trời rực rỡ tưởng như váy
áo của nàng, hoa đẹp đẽ tưởng như gương mặt của nàng. Ý nói là nàng còn đẹp hơn
cả thiên nhiên (Đáng lý thông thường chỉ ví ngược lại: Váy áo của nàng đẹp như
mây trời, gương mặt nàng đẹp như hoa). Lý Bạch khen hay tới mức Đường Minh
Hoàng phải ghen với ông.
Vậy câu đối
của Đặng giáo sư đã phạm ba điều:
1) Lấy nguyên
câu thơ của Lý Bạch, đáng ra chỉ nên dùng điển
2) Vế của GS
sai về ý nghĩa như đã nói ở trên, khen người ta mà hóa chửi người ta
3) Vế của GS
cộc lệch: đối không chỉnh về từ loại (Bạch tuyết (tuyết trắng), không đối với Y
thường (váy áo)), tầm thường về nghệ thuật (phép so sánh bình thường chứ không
cầu kỳ như Lý Bạch).
Câu đối kém
tài hoa lại đi kèm hình ảnh của cụ hôn hoa hậu một cách nhiệt tình quá đáng,
không tao nhã chút nào.
Bức ảnh ấy cho
người ta một cảm giác cụ không cẩn trọng, có gì đó hơi thái quá.
Bậc trí giả
sống đến trăm năm là phúc cho gia tộc, cho quốc gia. Đức Khổng Tử dạy rằng:
Thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ (70 tuổi thì có thể làm theo điều mình
muốn mà không sợ trái đạo). Nay Đặng GS 100 rồi, nhưng kẻ hậu bối vẫn mạn phép
nhắc cụ và cũng là nhắc chung trong đó có mình: dù đến 100 tuồi vẫn phải lo đến
danh phận mà cẩn trọng trong ngôn hành!
Nguồn: Văn hóa Nghệ An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét