VÌ SAO TÔI VIẾT TIỂU THUYẾT NGUYÊN KHÍ VÀ NHỮNG
HUYỀN ẢO NGOÀI VĂN CHƯƠNG
Hoàng Minh Tường
Cuối năm 2011, trước khi nghỉ hưu, tôi
làm nốt công việc thư ký vòng Chung khảo
cuộc thi tiểu thuyết năm 2008 -2012 của Hội Nhà văn Việt Nam. Mặc dù kéo dài thêm một năm, cuộc
thi tiểu thuyết này vẫn chưa tìm thấy bóng dáng trạng nguyên đích thực. Hình
như các nhà văn vừa viết vừa lo sợ. Và để an toàn, họ đã tự kiểm duyệt mình, vì
thế những đứa con tinh thần của họ có vẻ èo uột, thiếu vắng hơi thở của đời sống.
Trong bối cảnh đó, mảng tiểu thuyết viết về đề tài lịch sử lên ngôi. Có lẽ bởi
các nhà văn ngại đụng chạm đến những vấn đề đương đại? Có lẽ lẩn vào lịch sử,
người viết dễ an toàn mà lại gửi gắm được nhiều ẩn ức? Cho nên dễ dàng nhận ra
các cây bút tiểu thuyết lịch sử sừng sỏ đều có tác phẩm dự thi lọt sâu vào vòng
chung khảo. Ngoài tiểu thuyết “Hội thề”
của nhà văn Nguyễn Quang Thân viết về những ngày cuối cùng của bại quân nhà
Minh ở Đông Quan, mà hầu hết giám khảo của vòng sơ khảo, rồi vòng chung khảo đều
xếp giải cao, còn có cuốn tiểu thuyết “ Nguyễn
Thị Lộ” của nhà văn Hà Văn Thuỳ cũng
rất được chú ý.
Nhà
văn Hà Văn Thuỳ là người khá am tường lịch sử. Nhiều năm nay ông đã bỏ thời
gian, công sức sưu tầm và nghiền ngẫm những vấn đề về cội nguồn người Việt; tiến
trình phát triển của văn hoá người Việt từ thuở hồng hoang, qua các thời kỳ lịch
sử; sự giao thoa văn hoá và bản sắc dân tộc Việt vv… Ở tiểu thuyết Nguyễn Thị Lộ, ông bộc lộ sở trường
trong việc khắc hoạ nhân vật, tạo dựng ngôn ngữ sử thi, cuốn hút người đọc ở
các chi tiết… Ban đầu, chính tôi cũng bị choáng ngợp bởi cách dẫn dụ của tác giả. Nhưng càng đọc, tôi
càng nhận ra tác giả đã phạm một sai lầm nghiêm trọng về phương pháp tiếp cận
các tư liệu lịch sử và nhỡn quan của nhà văn khi nhìn nhận, tái hiện các nhân vật
lịch sử. Đọc tiểu thuyết Nguyễn Thị Lộ,
không thể nghĩ khác khi tác giả phục dựng chân dung Lễ nghi Học sỹ như một ả đào, một kỹ nữ phong tình, một người đàn bà
đàng điếm, thậm chí một “con mồi” của Nguyễn Trãi để lung lạc vua Lê Thái
Tông. Tác giả đặc biệt dựa vào lời kết tội của sử gia Ngô Sỹ Liên trong Đại Việt sử ký toàn thư : “...Nữ sắc làm hại người ta quá lắm. Thị Lộ
chỉ là một người đàn bà thôi, Thái Tông yêu nó mà thân phải chết. Nguyễn Trãi lấy
nó mà cả họ bị diệt, không đề phòng mà được ư?….” để phục dựng cả một trường
đoạn “mây mưa” giữa Lê Thái Tông và Nguyễn Thị Lộ trong cái đêm ma mị Lệ Chi
Viên…
May mà, rồi cuối cùng ban Chung khảo đã nhận
ra mặt trái của tiểu thuyết “Nguyễn
Thị Lộ”, và đã không đưa tác phẩm này vào giải.
Riêng tôi, cứ day dứt, phẫn nộ, trăn trở mãi về
tiểu thuyết “Nguyễn Thị Lộ” và càng
nghĩ đến trách nhiệm của người cầm bút. Không thể để một vụ thảm án oan khuất
ngất trời gần sáu trăm năm rồi vẫn còn trong vùng sáng tối. Không thể im lặng
khi những tác phẩm như Nguyễn Thị Lộ
đang dần được mặc định trong các thế hệ độc giả.
Và
tôi, một gã chỉ quen viết những vấn đề đương đại, quyết lấn sân sang lĩnh vực của
các nhà tiểu thuyết lịch sử. Tôi bắt đầu truy tìm tư liệu, nghiền ngẫm về thời
kỳ mạt Trần; về cuộc kháng chiến do Lê Lợi lãnh đạo đánh đuổi giặc Minh; về cuộc
chấn hưng Đại Việt của những anh hùng áo vải Lam Sơn buổi đầu... Giữa muôn vàn biến
cố của lịch sử, với hàng trăm nhân vật, hàng ngàn sự kiện, tôi quyết tập trung
vào hai nhân vật : Ức Trai tiên sinh Nguyễn
Trãi và Lễ nghi Học sỹ Nguyễn Thị Lộ. Đây là hai nhân vật lớn, được nhiều
nhà văn, nhà sử học đã viết. Thậm chí, một nữ văn sỹ Pháp, là Yveline Feray…. còn
bỏ ra hàng chục năm để viết bộ tiểu thuyết “Vạn
Xuân” đồ sộ tới hơn nghìn trang. Tôi biết sở đoản của mình. Tôi không viết
về toàn bộ cuộc đời của hai vị. Tôi chỉ tách một lát cắt tiêu biểu, đó là quãng
thời gian 27 ngày, bắt đầu từ ngày 20 tháng 7 Nhâm Tuất, 1442, ngày Tiệp dư Ngô
Thị Ngọc Dao sinh Lê Tư Thành, tức vua Lê Thánh Tông sau này và kết thúc vào
ngày 16 tháng 8 Nhâm Tuất, 1442, ngày Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ cùng ba họ
phải án trảm.
Cuốn
sách có tên là “ Nguyên Khí”, để luận về thân phận kẻ sỹ thời khởi Lê, cũng
như thân phận kẻ sỹ của mọi thời.
Ngày 16 tháng 8 năm Quý Tỵ, 2013, bản thảo Nguyên Khí hoàn thành, đúng vào ngày giỗ
Ức Trai tiên sinh và Lễ nghi Học sỹ.
Tháng 12 năm 2013, nhân khánh thành khu văn
hoá tâm linh - đền thờ Ức Trai tiên sinh Nguyễn Trãi và Lễ nghi Học sỹ Nguyễn
Thị Lộ tại Lệ Chi Viên, mà người có công đầu là nhà giáo Hoàng Đạo Chúc và những
thành viên trong Hội yêu kính Nguyễn Trãi, Nguyễn Thị Lộ, cùng chính quyền,
nhân dân xã Đại Lai, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh, bản thảo tiểu
thuyết “Nguyên khí” của tôi được
dâng lễ tại đền hai Ngài. Cùng dự lễ dâng sách với tác giả, có Giáo sư Chu Hảo
và Tiến sỹ Nguyễn Quang A. Sau khi dâng lễ tại tượng đài Lễ nghi Học sỹ Nguyễn
Thị Lộ, tác giả đã xin được hoá bản thảo tác phẩm tại chân tượng Đức Bà, trên
gò cao, dưới bóng cây cổ thụ để dâng lên các Ngài. Giáo sư Chu Hảo và Tiến sỹ
Nguyễn Quang A cùng tác giả đã châm lửa cùng hoá tác phẩm. Do sơ xuất, vào phút
cuối, tác giả đã lấy chiếc vòi ấm vỡ
phía
sau tượng đài để vun cho ngọn lửa cháy đượm. Không may, trong vòi ấm còn nước.
Vậy là một vài mảnh sót cuối cùng không cháy hết. Không ngờ, việc làm bất cẩn ấy, hoặc cái tâm chưa sáng ấy, lại nảy sinh một tai họạ.
Đầu tiên là việc Nguyên Khí bị rút giấy phép xuất bản tại Nhà xuất bản Tri Thức, một
địa chỉ tin cậy của giới trí thức, học giả. Đã có bản can tại nhà in. Chỉ cần bấm
máy là một tuần sau, một nghìn bản in đầu tiên đã ra thị trường. Chuyến ấy, tôi
tham gia đoàn nhà văn đi Điện Biên Phủ để viết nhân kỷ niệm 60 năm chiến thắng
lừng lẫy địa cầu sắp diễn ra, lòng khấp khởi mừng thầm, khi về Hà Nội sẽ có Nguyên Khí phát hành. Nào ngờ, khi đang
trên đồi A1 lộng gió thì nhận được điện: Nguyên
Khí bị ngừng xuất bản.
Tôi
không bất ngờ. Cũng lại giống như Thời của
Thánh Thần sáu năm trước. Nhưng Thời
của Thánh Thần may hơn, chui qua được khỏi nhà in mới bị ngừng lưu hành.
Cũng là lệnh bất thành văn. Nhưng ai cấm? Văn bản đâu? Bó tay chấm com…
Từ
Điện Biên về, tôi gặp giáo sư Chu Hảo, giám đốc Nhà xuất bản Tri Thức để biết lý do ngừng xuất bản
Nguyên Khí. Giáo sư nhún vai, cười buồn: “Cục xuất bản nói: Nhà xuất
bản Tri Thức không có chức năng in tiểu thuyết.” “Nhưng bản thảo Nguyên Khí có ghi thể loại tiểu thuyết
đâu? Đây là loại sách khảo cứu lịch sử, hoặc chuyên luận lịch sử…” Tôi thắc mắc.
Giáo sư Chu Hảo xua tay: “Cấm cãi. Lệnh ngầm. Bất thành văn…”
Tôi buồn
ngơ ngẩn cả tháng ròng.
Nhưng rồi, thời đại @. Thế giới phẳng và bé
như ao làng. Nguyên Khí được in và
bán trên mạng toàn cầu.
Khi “Nguyên khí” được xuất bản trên mạng
Amazon và shop Người Việt, (vào giữa năm 2014), một người bạn từ Canada
đã gửi về cho tác giả một bản in. Ấn phẩm
thật đẹp và trang trọng. Nhưng khi đọc qua, thì thật kỳ lạ: có trang mất 2
dòng, một số trang mất vài dòng, có ba trang mất trắng, tổng cộng mất 25 đoạn của
rải rác 25 trang, với 2663 từ, trong số 421 trang toàn tác phẩm. Không thể hiểu
nổi. Maket dàn trang đã gửi đến NXB bằng bản pdf, không thể chỉnh sửa. Vậy mà không hiểu sao lại có sai sót tày
trời này?
Truy tìm mãi cũng không ra nguyên nhân. Chỉ
có thể giải thích bằng tâm linh: Tác phẩm đã không được hoá hết (sự cố khi đốt bản thảo như đã nói trên). Và ở cõi thiêng
kia, Ức Trai tiên sinh và Lễ nghi Học sỹ đã không nhận được tác phẩm hoàn chỉnh.
Ngày
giỗ hai Ngài năm nay ( 16 tháng 8 Giáp Ngọ, 2014 ), tác giả đã sửa lễ tại đền Lệ
Chi Viên để kính cáo lỗi với tiền nhân.
Nay tác giả xin cáo lỗi cùng độc giả đã đọc
và mua bản “Nguyên khí” bị lỗi trong
thời gian trước tháng 10-2014, do shop Người Việt và mạng Amazon. US
phát hành. Do tác giả và NXB Dân Khí yêu cầu, sau hai tháng ngừng phát hành để
chỉnh sửa, từ ngày 20-11-2014, bản in chính thức tiểu thuyết Nguyên Khí đã lại sẵn sàng phục vụ bạn đọc.
H.M.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét