Hà Nội, trưa
Trần
Nhuận Minh
Những
người hành khất
Nằm
dài trên ghế đá bên hồ
Tôi
đến thăm một nhà thơ
Không
nỡ gõ cửa trưa
Cũng
nằm dài cùng họ...
Tôi
cũng là kẻ ăn mày ở cuộc đời này
Nhặt
lòng tốt rơi vãi
Trong
bóng hoàng hôn sau một vụ cướp đường
Làm
vần điệu...
Ai
đó chìa cho người bị cướp đồng tiền cuối cùng
Để
mua vé về quê hương...
Hoa
mùa thu ơi
Em
nở vàng cho ai...
Những
người hành khất thiu thiu ngủ
Với
cái bụng lép kẹp
Với
cái túi còn lép kẹp hơn...
Tôi
lục khắp ruột gan mình
Chả
thấy cái gì có thể giúp họ
Ngoài
một câu thơ mong manh mà họ chẳng cần...
Tôi
biết họ rất ít được thương xót
Thường
loanh quanh bên những nhà cao tầng
Chống
trả ác liệt với lũ chó dữ
Đôi
khi xòe tay ra nhận
Những
đồng tiền con
Thường
rải dọc đường
Trong
các đám ma...
Có
người trong số họ
Đã
một lần ra trận...
Đang
trưa
Mặt
hồ bốc lên mùi thối khẳn
Cách
tôi một tầm tay
Người
đàn ông đứng đái vào cột điện
Người
đàn bà ngồi ngáp vặt
Buồn
tình lấy gọng kính ngoáy tai
Và
đôi trai gái vừa nhai kẹo cao su vừa hôn nhau
Tôi
nhặt được cái hít hà của họ
Làm
hình ảnh...
Hà
Nội văn hiến một ngàn năm
Ẩn
trong rêu Tháp Rùa xa xăm và cũ kỹ...
Hoa
mùa thu rơi vàng trên ngực người hành khát
Thành
đàn bươm bướm
Bay
chập chờn trong giấc mơ ngắn ngủi
Tôi
nhặt được cánh bướm ấy
Thả
vào câu thơ...
T.N.M
Người dũng cảm
Trần Nhuận Minh
Tôi
xây những ngôi nhà
Cho
người dũng cảm ở
Vì
nó có thể sập bất cứ lúc nào...
Tôi
đắp những con đường
Cho
người dũng cảm đi
Vì
nó có thể sụt bất cứ lúc nào...
Tôi
đưa lên sàn nhiều loại chứng khoán
Cho
người dũng cảm mua
Vì
nó có thể vỡ bất cứ lúc nào...
Ôi
đất nước tôi
Ở
đâu cũng nhiều ngời dũng cảm...
T.N.M
Nguồn: Tạp chí Nhà văn số 5 năm 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét