Nhãn

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Bố sẵn sàng làm quả bom chờ nổ

        Bố sẵn sàng làm quả bom chờ nổ
                        Phạm Xuân Trường


            ... “Có phải bây giờ anh mang đánh đĩ cả lòng tin”
                                    Việt Phương

            1.
            Bốn nghìn năm bao bài học nhớ đời
            Câu chuyện nỏ thần mới nguyên như cũ
Nhà thơ Phạm Xuân Trường
            Vua cả tin - dân nhầm minh chủ
            Nay răng cắn môi, đồng chí hoá kẻ thù
            Chó sói đã gửi ba chân vào hang thỏ
            Thì chuyện gì sẽ phải xảy ra
            Đồng chí ư! Tin đến ngây thơ
            Sau nụ hôn má đầy nấm độc
            Đã là rắn chẳng con nào không có nọc
            Lời nhân sâm gan ruột tẩm nhân ngôn
            Khoác áo thầy tu dao giắt sau lưng
            Ngực đồng chí ròng ròng máu rỏ
            Bốn nghìn năm rồi bốn nghìn năm nữa
            Chó sói đội lốt cừu vẫn chó sói, con ơi!
            Sông Bạch Đằng vẫn ngầu máu tươi
            Cọc Bạch Đằng vẫn còn nhọn hoắt
            Sóng gầm lên gươm khua ngựa thét
            Đến hôm nay vẫn chưa hết căm hờn
            Ải Chi Lăng và Mục Nam Quan
            Từng ngọn cỏ vẫn là chiến luỹ...
           2.
            Quên sao được những năm đánh Mỹ
            Ngoại giao bóng bàn là bán luôn đồng chí
            Ai cộng sản ai là con đĩ
            Cùng tôn thờ chủ nghĩa Mác đấy thôi
            Sài Gòn 1975 sắp kết thúc rồi
            Ai thoả thuận với Dương Văn Minh nhằm thế chân giặc Mỹ
            Ai cộng sản ai là con đĩ
            Năm 79 ai đằng sau Khơ Me đỏ giật dây
            Mẹ Việt Nam thương tích còn đầy
            Hết nghĩa trang đất liền lại đến nghĩa trang ngoài biển
            Rắn nằm lại sau năm 79
            Nuôi mộng bá quyền góc chợ quẫy đuôi
            Thuốc độc tẩm vào nho, táo, lê tươi
            Thạch tín trộn vào sữa bột
            Mộng bành trướng đang ngấm ngầm huỷ diệt một dân tộc
            Điôxin cũng chửa là gì
            Lê Chiêu Thống nghìn đời vết nhục còn ghi
            Nay lừng lững quả bom bùn trên nóc nhà Đông Dương chưa nổ
            Những khuôn mặt đời Đường lố nhố
            Xó chợ, làng quê, len lỏi phố phường
            Những ánh mắt gườm gườm
            Vươn cánh tay của loài bạch tuộc
            Lè chiếc lưỡi bò đòi nuốt biển Đông
            Bốn nghìn năm dòng dõi Lạc Hồng
            Còn một người không một lần khuất phục
            Dẫu sống khổ còn hơn sướng nhục
            Hoàng Sa là máu thịt của Việt Nam
            Đất mẹ nghìn đời không hết gian nan
            Vừa thoát khỏi gông cùm đế quốc
            Lại gặp hoạ cộng sản Trung Quốc
            Muốn non nước này trở về Giao Chỉ, Cửu Chân
            Dòng dõi Lạc Hồng “thà làm quỷ nước Nam” (*)
            Mặc các ngươi có tên lửa Thần Châu hay sân bay vũ trụ
            Bố xin làm quả bom chờ nổ
            Tan xác rồi không cần bằng Tổ Quốc Ghi Công.
            Hồn nhập vào lá cỏ hoá mũi chông
            Muôn lá lúa thành lưỡi gươm nhọn  hoắt
            Một hòn sỏi cũng hoá thành viên đạn
            Bắn vào tim những cộng sản làm càn (**)
            Bốn tốt ư! Mười tám chữ vàng
            63 người lính ở Gạc Ma không chết vì Giặc Mỹ
            Lại hy sinh từ họng súng người đồng chí Trung Hoa
            Con ơi!
            Nếu tin rằng gái điếm biết ăn năn và lời thề thằng nghiện
            Thì con sẽ hiểu thế nào là tráo trở và bắt cá hai tay
            Mèo trắng, mèo đen uống máu để say
            Rắp tâm đẩy dân tộc này xuống dưới hầm tai vạ (***)
            Tâm địa ấy không thế thì mới lạ.

            3.
            Buồn cho những người dán tem nhãn thơ văn
            Vỗ ngực làm “sỹ phu” thời hiện đại
            Tốn giấy mực làm thơ khóc chuyện tình ngang trái
            Sếch rẻ tiền tung hô hậu hiện đại
            Kẻ bất tài lời lẽ con buôn
            Đòn hội đồng hùa nhau cắn đồng nghiệp
            Nơi chiếu rượu từng say be bét
            Chém gió vung tay đe hất đổ cả Thiên đường
            Cái danh hão không có tên xét thưởng
            Mà xâu xé nhau không tiếc chữ tiếc lời
            Đất Mẹ đau thương biển Đông sục sôi
            Không cấm khẩu chỉ miệng câm như hến
            Sướt mướt làm thơ khóc đò không bến
            Mặc đồng chí đang gặm dần từng tấc núi thước sông
            Cả một Hoàng Sa là máu thịt của cha ông
            Con của Mẹ giữa trùng khơi sóng gió
            Một hạt cát Hoàng Sa đang vùi trong đau khổ
            Kẻ cướp nhầm là nối khố
            Bốn nghìn năm mà vẫn không tỉnh ngộ
            Thế kỷ 21 rồi không chọn được bạn mà chơi
            Quyền lợi nhóm lớn hơn trời
            Tim trong sáng nhìn xuyên bóng tối
            Ai thủy chung và ai phản bội
            Bố là thằng ngu đi giữa cuộc đời
            Chẳng dám hơn ai về lòng yêu nước
            Trước kẻ thù thơ không làm gì được
            Bố sẵn sàng làm quả bom chờ nổ: Con ơi!
            Phạm Xuân Trường
______________________
            (*) Chữ của sứ thần Nguyễn Biểu ngày xưa
            (**) Ý thơ của Phùng Quán
            (***) Ý trong Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét