Chuyện nhà GS Nguyễn Huệ Chi
Nhà thơ Dương
Kỳ Anh
Văn hóa gia
đình Việt Nam
– Kinh nghiệm dạy con của người nổi tiếng
Gần đây , tôi
mới biết, cụ đỗ đầu xứ Nguyễn Hiệt Chi, ông nội GS Nguyễn Huệ Chi,
là một trong sáu người đã sáng lập ra trường Dục Thanh (Phan Thiết)
nổi tiếng, nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng dạy học. Em cụ, Nguyễn
Hàng Chi, mới 24 tuổi đã bị nhà cầm quyền Pháp và Nam triều xử chém năm 1908 vì
cầm đầu phong trào chống sưu thuế của Nghệ Tĩnh.
Dòng họ
Nguyễn Chi là một dòng họ nổi tiếng ở ở Hà Tĩnh, nơi GS Nguyễn Huệ
Chi sinh ra và lớn lên. Bác ruột của GS, BS Nguyễn Kinh Chi, thân sinh
nhà dân tộc học tài danh Nguyễn Từ Chi, là đại biểu Quốc hội khóa đầu
tiên (năm 1946) của Chính phủ Cụ Hồ, một Thứ trưởng Bộ Y tế xuất sắc trong
suốt thời kháng chiến chống pháp.
Thân phụ của
GS Huệ Chi là nhà văn, nhà nghiên cứu văn hóa uyên bác Nguyễn Đổng Chi,
giải thưởng Hồ Chí Minh đợt đầu tiên. Ông có nhiều tác phẩm như “Túp
lều nát” tố cáo cường hào bóc lột nông dân, in năm 1937, “Việt Nam cổ văn học
sử” in năm 1942 được cả ba học giả Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Tố và Đặng Thai
Mai đều đánh giá cao. Công trình khảo cứu “Đào duy Từ” được giải thưởng
Alexandre De Rhodes năm 1943. Cuốn “Hát dặm Nghệ Tĩnh” tôi đã đọc và
rất thích. Em ruột GS Huệ Chi là cố PGS Nguyễn Du Chi cũng là một nhà nghiên
cứu mỹ thuật cổ có tiếng, được giải thưởng Nhà nước với cụm công trình đi rất
sâu vào kiến trúc hoa văn truyền thống Việt.
Theo từ điển
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia: GS Nguyễn Huệ Chi sinh năm 1938 tại Can
Lộc (nay là Lộc Hà), Hà Tĩnh. Ông là nhà nghiên cứu văn hóa, nguyên
Chủ tịch Hội đồng khoa học Viện Văn học, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Ông là người có kiến thức, có tầm suy nghĩ, thường tỏ ra độc lập,
không lệ thuộc vào “khuôn khổ”, luôn gắn với mục tiêu dân chủ hóa xã
hội… Năm 2009, ông cùng nhà giáo Phạm Toàn, GS Nguyễn Thế Hùng khởi
xướng trang Bauxite Việt Nam nổi tiếng, “là tiếng nói phản biện nhiều
mặt của trí thức”.
“Mộng Thương thư Trai” là thư viện lớn của
chí sĩ và nhà giáo, Tú tài Nguyễn Hiệt Chi, biệt hiệu Mộng Thương, ông nội
của GS Huệ Chi. Thư viện này có hàng vạn cuốn sách kể từ thế kỷ XIX,
chính là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, nhân cách, tri thức của các thế hệ
con cháu dòng họ Nguyễn Chi. Bây giờ GS Huệ Chi cũng nối tiếp cha ông
xây dựng được một kho sách lớn, để lại cho con cháu.
GS dẫn tôi đi
xem kho sách của ông. Dù chưa được xem kỹ, tôi vẫn cảm thấy choáng
ngợp. Nói như người xưa “thư trung hữu kim” (Trong sách có vàng). Quả
là một kho “vàng” vô giá .
Vợ ông, bà
Nguyễn Kim Hưng, tốt nghiệp đại học Hán Nôm, nhiều năm công tác ở
Viện Hán Nôm, người dịch “Đại Việt sử ký tục biên” kể rằng, vài năm
sau ngày giải phóng miền Nam, bà kiếm được một ít tiền do dịch sách
và tài liệu, bà đưa cho ông vào Sài Gòn để mua một ít đồ dùng. Khi
ông trở ra, cả nhà đi đón, nào hộp nhỏ, hộp to, hai con bà cứ tưởng
bố mua được nhiều quà lắm, những thứ thời đó ngoài này không có,
những thứ mà người ta vẫn mang từ miền Nam ra như tủ lạnh, quạt máy,
tivi… Nào ngờ khi mở ra “toàn sách là sách. Tôi bực quá anh ạ… Nhưng
thế mà lại hay, các con tôi vốn mê sách, có khi còn quý hơn các thứ
hàng hóa khác ấy chứ…”.
Bà nhớ lại
những ngày gian khổ, khi con gái bà là Nguyễn Thu Hương mới sinh được
20 ngày, máy bay Mỹ đánh phá Hà Nội, cả nhà vội vã theo cơ quan đi sơ
tán vào tận Hà Tây (cũ) “Nhiều hôm vừa bế con lên khỏi hầm, thì máy
bay lại đến, lại bế con chui xuống, dẫm trên nước lõm bõm… Tôi còn nhớ
khi các cháu bắt đầu đi học cấp một, cứ Chủ nhật, nhà tôi lại dẫn
các cháu đi chơi ở ngoại thành, đi câu tôm ở Hồ Gươm… Nhiều hôm cả
mấy bố con câu được khá nhiều tôm, tôm tươi rói, nhảy tanh tách… làm
các cháu rất vui. Tôi rang dòn lên, thế là cả nhà được một bữa
tươi... Cháu trai đầu, Nguyễn Đĩnh Chi, từ nhỏ đã mê đọc sách. Cháu thuộc
rất nhiều thơ Đường, chưa học cấp II, cháu đã đọc hết “Đại Việt sử
ký toàn thư”. Đĩnh Chi rất thích văn, muốn thi vào đại học khoa văn,
nhưng vợ chồng tôi lại quan niệm rằng, muốn theo nghề văn phải thật
giỏi văn, cần một năng khiếu đặc biệt, chỉ đạt mức tiên tiến là chưa đủ,
nên đã hướng cho cháu thi khối A. Cháu học ngành xây dựng, bây giờ
cháu là kỹ sư xây dựng, vợ cháu là kiến trúc sư. Cả hai vợ chồng đều
là người say mê sáng tạo, nhiều bản thiết kế của các cháu được đánh
giá cao. Vợ chồng cháu mở công ty tư vấn thiết kế…Tuy nhiên cái ngành
này giờ cũng khó khăn, cận kề thất nghiệp, cháu lại không thích chạy chọt
đấu thầu thi công nên kiếm tiền thời buổi này rất khó…”.
Bà Kim Hưng
nói, hai đứa con của bà tính tình gần như trái ngược nhau. Cậu con
trai Nguyễn Đĩnh Chi (sinh năm 1969) lành tính, hay nể nang. Ngược lại,
cô con gái Nguyễn Thu Hương (sinh năm 1972), tính tình quyết đoán, mạnh
mẽ. Thu Hương học giỏi, nhận được học bổng sang học ở Mỹ; hiện đã
có hai bằng thạc sỹ, đang làm việc tại thư viện của đại học danh
tiếng HaVớt (Harvard). Gia đình Nguyễn thu Hương giờ đinh cư ở Hoa Kỳ.
Con gái của thạc sỹ Nguyễn thu Hương đã 13 tuổi, theo bà Hưng cháu học
bên đó cũng rất giỏi, môn nào cũng A+. Vợ chồng GS Nguyễn Huệ Chi
cũng đã có hai cháu nội, hiện sống với bố mẹ tại Sài Gòn.
“Nhà tôi lành tính thế nhưng dạy con rất
nghiêm khắc – Bà Hưng nói về chồng mình, GS Nguyễn Huệ Chi. Điều đầu
tiên chúng tôi dạy các con là tính trung thực. Đó là đức tính hàng
đầu. Trung thực và thẳng thắn. Cái gì không phải của mình thì tuyệt
nhiên không được đụng đến. Có lần cháu Đĩnh Chi mang về nhà một cái
thước kẻ. Tôi hỏi cháu ở đâu ra? Cháu bảo mượn của bạn. Tôi bảo dù
là cái thước kẻ hay một mẩu bút chì, một hòn tẩy nhỏ, nếu không
phải của mình thì không được mang về, nếu con mượn của bạn, dùng
xong rồi thì phải mang đi trả ngay… Chúng tôi luôn nhắc nhở các con
làm việc gì cũng phải làm đến cùng, làm dở dang rồi bỏ, theo kiểu
đẽo cày giữa đường là điều chúng tôi ghét nhất. Khi các cháu đã lớn
khôn, cho đến tận bây giờ, chúng tôi luôn hướng cho các con, các cháu
phải chuyên chú đi sâu vào chuyên môn, có thật giỏi về chuyên môn thì ở
đâu, trong hoàn cảnh nào mình cũng sống được, sống đàng hoàng, ngay
thẳng…” – Bà Hưng tâm sự.
Cách đây vài
năm, cuốn “Các nhà văn Việt Nam tỉnh Hà Tĩnh” được xuất bản, tôi đọc
thấy có tên mình nhưng không có tên GS Nguyễn Huệ Chi. Tôi có viết một
bài báo ngắn đặt câu hỏi vì sao?
Bài đăng trên
một tờ báo mạng. Các anh ở ban biên tập cuốn sách gọi điện nói do
sơ suất về kỹ thuật chứ không có ý gì cả và hứa sẽ bổ sung. Tôi
rất mừng vì liền sau đó cuốn sách được in lại đã có tên GS Nguyễn
Huệ Chi. Tuy nghe tiếng ông đã lâu với niềm kính trọng một trí thức
có nhân cách, có nghĩa khí nhưng hôm nay mới có dịp đến nhà ông trò
chuyện …
Đến đây, tôi
mới hiểu được nhiều điều. Hiểu được trong một gia đình trí thức lâu
đời như gia đình GS Nguyễn Huệ Chi điều cốt lõi để dạy con, dạy cháu
là tấm gương sáng của những bậc tiền nhân. Từ người sáng lập ra
trường Dục Thanh nổi tiếng đến người sáng lập ra trang Bauxite Việt
Nam cũng nổi tiếng không kém, và chuyện người con trai của GS Huệ Chi
là kỹ sư xây dựng Nguyễn Đĩnh Chi, mà theo bà Hưng kể, đã sống rất
ngay thẳng, nhiều lần đứng ra phê bình, góp ý với “sếp” trong những
cuộc họp toàn cơ quan… Phải chăng là sợi chỉ đỏ nhân cách xuyên suốt
thời gian, xuyên suốt tính nhân bản của con người …?!
D.K.A.
Nhà
vườn Sóc Sơn đầu xuân 2014
Nguồn:
Báo Người giữ lửa – Báo Màn ảnh sân khấu của Sở Văn hóa Thể thao
Du lịch Hà Nội; Số 25 – 22/1/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét