Thụy Khuê
Khảo sát công trạng của những người Pháp giúp vua Gia
Long
Chương 4
Tác phẩm của John
Barrow (1764-1848)
Phần 2
Hành trình Bá Đa
Lộc
Về Bá Đa Lộc Barrow viết trong chương IX:
"Trong thời
gian Tây Sơn nổi dậy ở Nam Hà, ba anh em giết vua [Định Vương Nguyễn Phước
Thuần] và tất cả những người bị bắt, gia quyến và tuỳ tùng; ở trong triều có
một giáo sĩ người Pháp, tên Adran [tức Bá Đa Lộc, chức Giám Mục Adran],
trong nhiều văn bản in trong tập "Lettres édifiantes et curieuses",
tự nhận là khâm sứ của Giáo Hoàng ở Nam Hà.
Vị giáo sĩ này rất
thân với hoàng gia và cũng nhận được nhiều ân huệ, ông đã lập ở đây một họ đạo
và nhà vua, thay vì đán áp, lại che chở. Nhà vua rất tin tưởng ở người này, dù
khác đạo, đã giao cho việc dạy dỗ người con trai duy nhất của ông, người sẽ nối
nghiệp. [Chỗ này Barrow nhầm Nguyễn Ánh với Định Vương]. Adran, ngay từ những
ngày lửa đạn đầu tiên của cuộc khởi loạn, đã thấy, ông và bạn hữu, muốn sống
còn, phải trốn tránh.
Nhà vua đã bị địch
bắt, nhưng hoàng hậu, hoàng tử, các con và một người chị hay em, được Adran cứu
thoát. Nhờ đêm tối, họ rời xa kinh thành [Gia Định] và trốn vào
rừng. Ở đấy, trong nhiều tháng, vị vua trẻ của nước Nam cũng như một ông Charles mới [chỉ
Charles I (1625-1649) vua Anh và Ái Nhĩ Lan], trốn cùng với gia đình, không
dưới lùm cây sồi rậm rạp mà dưới lùm đa hay bồ đề vì [thiêng] ở đây
không ai dám xâm phạm. Một nhà tu công giáo tên Paul [Paul Nghị, tức Hồ Văn
Nghị] liều mình đem đồ ăn mỗi ngày, cho đến khi [quân đội đi
lùng] không còn tìm kiếm nữa và sau cùng được lệnh rút về.
Sau khi quân thù
rút lui, những người đi trốn trở về Sài Gòn, dân chúng kéo nhau đến dưới cờ của
vị vua chính thức, được họ tôn lên làm vua dưới tên của cha ông, vị vua cuối
cùng, Caun-shung.
Cùng thời điểm này
có chiến hạm Pháp do một người tên là Manuel điều khiển, đậu ở Sài Gòn cùng với
7 tầu buôn Bồ Đào Nha và rất nhiều thuyền buồm và tầu Trung Hoa. Theo lời
khuyên và sự giúp đỡ của Adran, hạm đội Bồ nhập trận [đánh Tây Sơn]
với khí giới được trang bị bí mật, tấn công chớp nhoáng hạm đội địch đậu ở Qui
Nhơn. Gió mùa thận tiện. Đoàn chiến hạm xông vào vịnh nơi hạm đội địch đang bỏ
neo bất động. Được cấp báo, quân địch lên tầu, đổ xô ra đánh, chiến hạm Pháp
thua, người Pháp không tiếc lời ca tụng lòng dũng cảm [của Manuel]. Bọn
chỉ huy tầu Bồ bỏ chạy tuốt sang tận Macao.
Ông hoàng trẻ tuổi tỏ ra cam đảm và điềm tĩnh nhưng vì ít quân đành phải rút
lui" (Barrow II, t. 200-202).