Gần đây, nhà giáo Trần Th. Nh. gửi tin nhắn tỏ ý băn khoăn về cách giải thích nghĩa chữ Mao Điền (毛田) của tác giả Tăng Bá Hoành trong bài viết “Danh xưng các làng xã xưa và nay” đăng tải trên tạp chí Văn nghệ Hải Dương, số tháng 6 năm 2024.
Gần đây, nhà giáo Trần Th. Nh. gửi tin nhắn tỏ ý băn khoăn về cách giải thích nghĩa chữ Mao Điền (毛田) của tác giả Tăng Bá Hoành trong bài viết “Danh xưng các làng xã xưa và nay” đăng tải trên tạp chí Văn nghệ Hải Dương, số tháng 6 năm 2024.
Trong
"Án Tử Xuân Thu", có kể chuyện thời Chiến Quốc, Án Anh (tự Bình Trọng)
đi sứ nước Sở. Sở vương nghe nói Án Tử là một người lùn, bèn ra lệnh làm một cửa
nhỏ bên cổng lớn để hạ nhục ông.
Nhìn thấy
cái cổng như lỗ chó chui, Án Tử dừng bước bảo viên quan sở tại:
- Chỉ người đi sứ nước chó mới qua cửa chó mà vào. Ta là đại thần nước Tề chịu mệnh vua thì phải đàng hoàng bước qua cửa lớn.
Bài văn sách của cụ Nghiêm Xuân Quảng
Hoàng Quốc Hải
Đại Việt sử ký toàn thư cho biết,
tháng 8 năm Đinh tỵ ( 1257 ) sứ Mông Cổ vào Thăng Long đòi gặp vua Trần
Thái tông.
Bất chấp các lễ nghi giao
tiếp mà triều đình đã soạn sửa đón sứ, và cũng là nơi hai bên hội
kiến tại điện Diên Khánh. Nhưng viên chánh sứ nằng nặc đòi cho cả
đoàn gần hai chục đứa mặt mũi, y phục gớm ghiếc như một lũ ngựa
hoang vào điện Thiên An. Quân cấm vệ ngăn lại, chỉ cho 3 tên qua Ngọ
môn.
Lại chỉ một viên chánh sứ được phép vào trong điện Thiên An. Hắn đi sồng sộc như một con ngựa sổng chuồng. Lính cận vệ đem ghế tới sát chân, y không thèm ngồi. Nom y tựa một thân cây chết đứng giữa nơi triều hội đông đúc các quan văn võ. Giọng oang oang, huơ chân múa tay, y nói:
Tạp bút
Đầu năm 1974, tôi ở Quảng Bình ra, được Viện Thiết kế Giao thông cử về Hà Bắc tăng cường cho đội khảo sát thiết kế tỉnh. Sau khi xuất trình giấy tờ với ông Nguyễn Thơ, trưởng phòng tổ chức tôi đến gặp ông Nguyễn Chấn, lúc ấy phụ trách mảng vận tải đường sông. Vừa nhớm bước vào phòng, chưa kịp chào hỏi, ông phó ty đã phủ đầu: “Biết chơi tổ tôm không?”. Tôi hơi bất ngờ với kiểu làm quen khá ngược đời này của một vị chức sắc ngành giao thông mới lần đầu diện kiến, nhưng cũng đủ bình tĩnh trả lời bằng ngôn ngữ giao đãi: “Dạ cũng biết chút ít ạ”. Ông phó ty nhướng mắt sau cặp kính lão dày cộp tiếp tục lục vấn: “Bất thực thiên khai ăn khàn trình phu là thế nào?”. Chuyện vặt. Thứ này ở Binh trạm 16 ngày nào tôi chẳng “luyện tay nghề”: “Thưa bác, nghĩa là trong tay có bốn quân bài giống nhau, người chơi dùng một quân ghép vào phu dọc, ba cây còn lại úp xuống chiếu như khàn, vẫn được tính là lưng. Trường hợp này trước khi xướng ù phải dậy khàn nhưng không cần trả chén. Quên dậy khàn sẽ phạm quy, chẳng những không được ăn tiền mà còn bị phạt”. Nghe đến đây, ông Chấn đứng dậy kéo tôi ra bàn uống nước, sau khi rít xong điều thuốc lào, ông phả khói mù mịt rồi bảo: “Cậu về bộ phận thiết kế bên phòng kỹ thuật. Chỗ chúng tớ đang thiếu một chân tổ tôm”…
Cách đây hơn bốn mươi năm, khi còn ngồi trên ghế nhà trường cấp III, có một lần, trong buổi ngoại khóa, chúng tôi được thầy H. B. N. bình bài "Tiếng hát sông Hương" của nhà thơ Tố Hữu. Thầy bị cụt một tay, người chỉ được một mẩu, đuôi mắt trái lại có mụn ruồi to đùng nhưng giảng văn thì cực hay. Dường như những khi đứng trên bục giảng, thầy đã hóa thân vào tác phẩm, để rồi, trong phút xuất thần, chuyển tải cái nhân sinh quan cộng sản của một ông râu xồm mãi bên trời Tây vào con tim ngu ngơ của đám học trò nông thôn, quần âm lịch, chân đất, vốn chưa biết gì về nạn mại dâm.
Đặng Văn Sinh
Sông Kinh Thầy về đến địa phận Linh Khê bất chợt chia làm hai nhánh. Nhánh chính lượn sát làng Yên. Nhánh phụ qua ngả Tế Sơn. Ở giữa là bãi bồi rộng chừng vài chục héc ta, dân địa phương thường gọi là cồn Vành. Nhìn từ trên cao, cồn Vành giống như lòng bàn tay khổng lồ, bốn ngón chụm lại, nghiêng về phía hạ lưu, ngón cái choãi ra tạo thành con lạch hai bờ trồng toàn loại chuối tây thân cao vóng chẳng khác gì chuối rừng. Chẳng biết hình thành từ thuở nào nhưng cánh bãi cực kỳ màu mỡ bởi hàng năm, cứ mỗi mùa lũ là phù sa từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về bồi đắp thành lớp trầm tích dày nên cây trồng không cần bón phân mà vẫn tốt bời bời.
![]() |
Học viên Pháp luân công bị nhà cầm quyền Trung Cộng mổ cướp nội tạng |
![]() |
Cái gọi là "Châm bàn chu hải khứ Bùi Thị Hý" do ông Tăng Bá Hoành ngụy tạo |
![]() |
Từ trái qua phải: Nhà văn Nguyễn Xuân Khánh, nhà báo Kim Dung, nhà văn Nguyễn Bắc Sơn, nhà phê bình văn học Lại Nguyên Ân, nhà thơ Hoàng Hưng, nhà thơ Lê Hoài Nguyên, dịch giả Dương Tường |
![]() |
Trang bìa "Hội Đình văn tuyển" |