HẬU CHUYỆN KỂ NĂM 2000
(Thời biến đổi gien)
Kỳ 16
Bùi Ngọc Tấn
Chúng tôi im lặng. Biết nói gì bây giờ. Một lúc sau Hằng
Thanh chuyển đề tài:
– Trước Tết thầy giáo em sang Paris. Thầy là giáo sư thỉnh giảng ở bên ấy.
Ba mươi Tết thầy đến nhà Thụy Khuê chơi, vẫn bình thường. Thế mà chỉ sau Tết
mấy hôm, đến nhà Thụy Khuê đã thấy
Chuyện kể năm 2000 ở đấy rồi. Nhanh thế chứ. Thầy em đọc anh ở bên ấy.
Những lần sau đến nhà Thụy Khuê, hai người chỉ nói về Chuyện kể năm 2000 thôi.
Câu nói của Hằng Thanh càng làm tôi hiểu thêm tính chất
nghiêm trọng của vấn đề. Và cũng mang đến cho tôi nhiều niềm vui. Chuyện không
chỉ bó gọn ở Hà Nội, ở Việt Nam
nữa. Thời đại bùng nổ thông tin, mới lắm các đồng chí ạ! Người ta vẫn nói như
thế mà không hiểu được điều mình nói. Ngăn làm sao được. Mong các vị hiểu rõ.
Đừng như cái máy ghi âm. Đừng như con vẹt. Tính vẹt đang là bệnh phổ biến trong
xã hội chúng ta, một căn bệnh nghiêm trọng đưa con người trở lại thời mông
muội.
Bên cạnh niềm vui vì tập sách của tôi đã vượt vòng vây, chắc
chắn sẽ được tái bản ở nước ngoài, được nhiều người đọc, lại là nỗi buồn, nỗi
buồn lớn hơn nỗi buồn sách của mình bị đình chỉ phát hành: Vậy là tình hình vẫn
nguyên như cũ. Một tình hình chúng tôi đã chờ đợi thay đổi quá lâu rồi! Không.
Cũng có khác đấy nhưng chỉ là khác do tình thế, do áp lực. Có vậy tôi mới in
được tập này. Khác trước thì tôi mới chưa bị bắt. Nếu không tôi lại vào xà lim
rồi. Nhưng sao người ta vẫn sợ sự thật thế. Một sự thật cách đây đã hơn 30 năm
vẫn không thể được nói tới, được nhắc lại. Một nhà nước sợ sự thật không thể là
nhà nước mạnh. Một chính quyền sợ sự thật không thể là một chính quyền quyết
tâm đổi mới. Hy vọng đặt vào rất ít, rất mong manh nếu không nói là hão huyền.