Đọc tập Thơ Việt ở Đức
(NXB Vipen-CHLB Đức)
Phương An Nguyễn Thụy Kha
Nhân về nước
đón tết Giáp Ngọ 2014, nhà thơ Thế Dũng hiện sống ở Đức đã tặng tôi tập “Thơ
Việt ở Đức” khá dày dạn gần 500 trang. Cầm tập thơ, tôi nóng lòng muốn đọc ngay
xem tâm sự của những tác giả xa xứ xem sao. Đọc một mạch, nhận thấy chảy mạnh
mẽ trong toàn tập thơ là những vần thơ ngăn ngắt nỗi ly hương.
Hơn 70 tác
giả, hơn 70 giọng thơ khác nhau, nhưng vẫn chung nhau một nỗi nức nở thương nhớ
quê hương. Có người chân chất dãi bày, có người điêu luyện bút pháp, song tựu
chung, len lỏi giữa những chữ nghĩa vẫn róc rách một ẩm ướt đầy vơi. Đó là một
đêm chia tay ở Hòn Gai: “Đêm chia tay mưa bay/ Nước mắt từ mái nhà rơi xuống” (“Chưa
trở về phố xưa nơi dốc đứng” của Đặng Ngọc Thanh). Đó là một “Ký ức xuân quê”
của Đặng Khắc Thìn: “Trái tim nhảy nhót rộn ràng/ Gõ vào ký ức lòng càng đê
mê”. Đó là một âm hưởng kiểu “Thượng thanh khí” của Hàn Mặc Tử: “Linh cảm trời Nam
hồn theo mây gió/ Cứ đêm đêm lại mải miết quay về” (“Mộng du” của Đặng Thị
Hương). Đó là “Tình phụ tử” của Đào Hùng Vương: “Mẹ im lặng ngước nhìn con
không nói/ Nước mắt rơi chảy ngược ở trong lòng”. Đó là niềm ân hận không
nguôi: “Con trót thành người xa xứ/ Quay về đò đã sang sông” (“Con trót thành
người xa xứ” của Đinh Vũ Long). Và nỗi day dứt chiến tranh cũng của tác giả
này: “Hôm nay chẳng thấy bạn đâu/ Chỉ một trận đánh ngàn sau không còn” (“Nhiều
khi ta tự hỏi”). Vẫn ký ức rồi lại ký ức của Hoàng Khoa Toán: “Không phải như
mơ mà như đang thức/ Ký ức xưa mãi mãi trong hồn” (“Ký ức xưa mãi mãi trong
hồn”). Rồi thổn thức một nỗi nhớ Hà Nội: “Hà Nội của tôi những đêm cuối tuần hò
hẹn/ Người yêu thương xa như con thuyền rời bến/ Chỉ khát khao mong ước trở về”
(“Hà Nội ơi ta mãi mến yêu người” của Hoàng Long). Hay cách vân vi về nỗi buồn
kiểu Thi Hoàng “có những buổi chiều chẳng biết cất vào đâu”: “Có những nỗi buồn
chẳng biết bỏ vào đâu/ Nên cứ chạy bên em suốt chiều dài năm tháng” (“Có những
nỗi buồn chẳng biết bỏ vào đâu” của Hoàng Yến Anh).
Đọc “Thơ Việt
ở Đức”, thấy thêm nhiều chia sẻ với những tâm hồn góc bể, chân trời. Vừa đồng
cảm với Lê Hoài Phương trong “Ước nguyện ngày đông”: “Co ro từng bước trong đời
tuyết/ Bỗng thấy lòng mình sao chơi vơi”, lại thoắt rung động cùng Lê Lương Cẩn
trong “Giao thừa”: “Phòng yên lặng nhưng ngoài trời nổi gió/ Phòng ấm hơi nhưng
lạnh lẽo ghê người”. Những câu thơ như thế này ở 70 tác giả, tác giả nào cũng
có. Nhưng giữa đội ngũ đông đảo ấy, vẫn nhận ra những tác giả có giọng thơ đáng
chú ý. Rất đáng trân trọng những thi ảnh của Huy Thắng:
Tôi về muộn quá rồi ư?
Trời xanh
trong vắt cứ như không trời
(“Lỗi hẹn mùa thu”)
Môi nồng nàn tự tim nhau quấn chặt
Giọt mật
thơ ngọt thấu cả cuộc đời
(“Hà Nội ơi! Xa rồi mới nhớ”)
Cũng lại nhận
ra Thế Sáng rất ngang ngửa kiểu Trịnh Thanh Sơn “Anh ngồi rót biển vào chai”:
Anh rót nốt
mùa xuân vào chén
Em kề bên
ngả theo cơn gió chiều
(“Điều chưa kịp nói”)
Về quê anh
đường cát mịn phù sa
Những buồn
vui … giấu trong từng lỗ đáo
(“Về quê anh”)
Với Sa Huỳnh –
nhà thơ có trách nhiệm tuyển chọn tập thơ này, ta nhận ra giọng điệu rất Sài
Gòn qua “Cô Bắc Kỳ nho nhỏ”, “ Quà tặng Sài Gòn”, “Theo em vào vũ điệu tango”,
“Anh thương binh và bài vọng cổ” … Hẳn tác giả phải là một tay khiêu vũ điêu
luyện thì mới có thể tả một cách hết sức cuốn hút những giây phút quay cuồng
trong vũ điệu tango. Cuốn hút và bất ngờ:
Khi dìu em,
người ngả, dáng nghiêng nghiêng
Ấy là lúc
toàn thân anh rung đổ
Nhạc tango
đã đi vào cuồng nộ
Tai anh ầm,
hơi thở của em chăng?
thật thích
thú cách ví von về cô bạn nhảy:
Em thoăn
thoắt nhịp nhàng như trận đánh
Hiện sau
lưng, rồi vụt biến, như tiên!
Sa Huỳnh đã
tìm ra được lối đi của riêng mình lách giữa Tô Thùy Yên và Nguyễn Bắc Sơn.
Tôi xin dành
một phần của bài viết này viết về nhà thơ Thế Dũng – Giám đốc NXB Vipen. Thế
Dũng quê ở Hải Dương, vốn là lính lái xe của Đoàn 559 phục vụ nhiều chiến dịch
nóng bỏng từ Quảng Trị mùa hè 1972 cho đến ngày giải phóng Sài Gòn. Anh ra quân
và về học khoa Văn Đại học Sư phạm. Sau khi tốt nghiệp, anh về dạy học ở quê
hương, sau đó lên làm biên tập tạp chí của Hội Văn nghệ Hải Dương (lúc đó là
Hải Hưng). Năm 1989, anh xin đi xuất khẩu lao động ở Đức và ở đó từ bấy đến
giờ. Ngay từ khi trong nước, anh đã được dư luận chú ý với bài thơ “Đến bây giờ
ta vẫn ở bên nhau” với những câu thơ ấn tượng: “Cây ghita còn mỗi một dây
thương/ Năm dây nhớ lên ghềnh tìm chẳng thấy/ Chúi mũi gảy bập bùng hồn nhiên
vậy/ Hát bâng quơ thương nhớ bỗng lên mầm …”. Sang Đức, Thế Dũng vẫn tiếp tục
làm thơ, viết văn khá quyết liệt. Anh đã có nhiều tác phẩm bằng tiếng Việt và
được dịch ra tiếng Đức. Anh đã trở thành Hội viên Hội Văn Bút CHLB Đức (Pen
Club). Để có thể cống hiến nhiều cho văn học của cộng đồng Việt Nam ở Đức, Thế
Dũng đã lập ra NXB Vipen và tập thơ này đã được NXB của anh ấn hành. Xuất hiện
hết sức khiêm nhường như các tác giả khác trong tập thơ, nhưng dù khiêm nhường
đến mấy thì bút lực thơ anh vẫn cùng các bạn như Sa Huỳnh, Thế Sáng, Huy Thắng
vẫn là những cột chống vững chắc cho toàn tập thơ. Bài thơ “Viết ở cổng thành Brandenburg” là bài thơ
đậm đặc thi pháp kiểu Thế Dũng. Vừa sử thi, vừa bi tráng. Vừa mạnh mẽ, vừa dịu
dàng. Những câu thơ như găm vào người đọc: “Người như là sông suối chảy về
nhau”, “Những mảnh đời vỡ vụn cũng ngân nga”, “Những nỗi buồn sặc sỡ của cô
đơn”, “Chân phiêu lãng chợt buồn trên xứ lạ”, “Tôi rong chơi như trẻ nhỏ la đà”
…
Gấp lại tập
thơ dày dạn của bạn bè nơi xa xứ, càng thấy dù thời đại hôm nay có tân kỳ đến
mấy, có ồn ào pop-rock đến mấy, thì thơ, với vũ khí truyền thống của nhịp điệu
và câu chữ vẫn rất cần dinh dưỡng tâm hồn người, nhất là những người ly hương
như các bạn. Sẽ còn mãi ngăn ngắt, sẽ còn mãi băn khoăn, sẽ còn mãi day dứt hỡi
những mảnh đời vật vã trong số phận:
Vé trở về
em gửi lá mùa thu
Khói thuốc
di cư mịt mù đêm giã biệt
Gió phi
trường lạnh ngắt rượu tha hương
Mặt hộ
chiếu buồn cười nhạt những biên cương
(“Những bông hồn chiều nay” của Thế Dũng)
Phương An Nguyễn Thụy Kha
Tác phẩm
& Dư luận
Lao Động Cuối tuần Số 16
ra ngafy18.04.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét