Đại Vệ Chí Dị - Thiên hạ loạn bàn
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.
Nước Vệ đang cảnh đói nghèo, bỗng nhiên họa trên trời
giáng xuống. Năm ấy tàu bay xứ Mã bỗng nhiên mất tích. Thiên hạ đồn rơi xuống
biển phía Nam
nước Vệ. Báo hại nhà Sản phải dốc kho mỗi ngày mấy trăm lạng vàng chi phí tìm
kiếm.
Đã thế Tề mượn cớ nhân đạo tìm người mất tích, phái chiến
thuyền hùng hậu tiến sang quần thảo vùng biển Vệ. Khi tin báo tàu bay không rơi
biển nước Vệ, chiến thuyền Tề quay về giả cớ tránh báo đi thám thính hết những
vùng trọng yếu của Vệ.
Nước Vệ thiệt đơn thiệt kép. Khi có người tâu lên Vệ Kính
Vương chuyện cần phải bày binh bố trận lại vì e thế trận bị dòm ngó. Vệ Kính
Vương cười nhạt đáp:
- Ta với Tề tình
thân như thủ túc, lo chi phải phòng vậy.
Người kia băn khoăn:
- Chúng ta không
làm, e bất trắc trở tay không kịp, vả lại dân chúng sẽ dị nghị chuyện chúng ta
lơ là phòng thủ. Bọn xấu đuợc thể khoét sâu kích động.
Vương phất tay ra hiệu kẻ đó lui. Đoạn gọi đại thần
truyền thông vào nói:
- Sắp tới dân
chúng không có chuyện bàn, sợ bọn xấu lại nhè chuyện hải quân Tề. Trẫm lệnh cho
khanh tức tốc kiếm chuyện gì cho dân chúng có cái bàn.
Đại thần truyền thông lĩnh mệnh, về phủ rà soát báo cáo.
Thấy trong giới nghệ sĩ có tên diễn viên nỗi tiếng một thời nay làm ăn phá sản.
Thầm gật gù cười mỉm rồi soạn công văn đưa các xứ, nói phải chú ý đưa tin tới
hoàn cảnh khó khăn này, kêu gọi người hâm mộ giúp đỡ.
Tin đưa ra, thiên hạ lao vào cãi nhau loạn xạ. Xảy có
thằng hề đánh hơi đuợc đây là chủ ý nhà Sản muốn thu hút dư luận, hề ta nhảy
tót lên gào toáng chuyện giúp đỡ nghệ sĩ già. Khiến cho việc rầm rộ lại rầm rộ
hơn.
Lại nói về người kia ở vương phủ về, lòng dạ không yên,
hôm sau vào phủ Chúa tâu chuyện ấy. Chúa bảo:
- Ngân khố cạn
kiệt, tiền đâu mà bày lại. Cứ để thế đi. Giờ còn nhiều chuyện gấp hơn.
Người kia cố nài:
- Chúng ta không
làm, e bất trắc trở tay không kịp, vả lại dân chúng sẽ dị nghị chuyện chúng ta
lơ là phòng thủ. Bọn xấu đuợc thể khoét sâu kích động.
Chúa cười nhạt, đuổi kẻ ấy ra ngoài. Đoạn gọi bọn đại
thần quản chất đốt lại bảo:
- Sắp tới dân
chúng không có cái lo, rảnh rang lại thóc máy chuyện triều đình. Ngươi sao cho
dân chúng có cái phải quan tâm, vừa giúp triều đình tránh dị nghị chuyện nước
Tề, lại vừa tăng thêm ngân khố đang cạn.
Quan coi chất đốt tâu:
- Khải chúa, mới rồi thông báo không tăng. Bầy tôi
nghĩ...
Chúa gạt phắt:
- Nghĩ gì, chúng
bay mà biết nghĩ thì ta đâu phải ngày một xuống nước với Vương phủ thế này. Bảo
không tăng giờ tăng thì thiên hạ mới có cái để bàn, để lo chứ. Đi làm ngay.
Mấy hôm sau chất đốt tăng giá, dân chúng đám nhao vào
chuyện nghệ sĩ xin tiền, đám lao vào chuyện chất đốt tăng giá. Tranh cãi loạn
xạ ngầu.
Kẻ tâu chuyện Tề với Vương, Chúa thấy cảnh thiên hạ bát
nhái, tự lấy làm hối hận, về vắt tay lên trán ngẫm:
- Thế mới biết thằng Quảng lùn ở hồ Nước Xanh nói đúng.
Nó bảo động đến Tề là đời sống nhân dân Vệ khốn đốn ngay, cứ để yên không nói
gì còn hơn.
Người Buôn Gió
Nguồn: Người buôn gió
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét