Sư phạm Đại
học, Ngữ Văn Khoa tạp phú
Hà Nhân
Khách có kẻ:
Giương buồm giong gió văn chương
Lướt bể chơi trăng thi phú
Sớm tìm hiểu chừ tích truyện
người xưa
Chiều lần thăm chừ thơ ca hiện
đại
Thơ loạn, thơ Điên, cùng là Sáng
tạo
Xuân thu, Dạ đài, sánh với cách
tân
Nơi có người đi
Đâu mà chẳng biết.
Thế mà
Nhân bọn lý luận quốc doanh gây
nỗi phiền hà
Để trong nước lòng khách thơ oán
giận
Chuyện Nhã Thuyên li kì đại học
nhà ta
Nhóm Mở Miệng xôn xao làng văn
chính thống
Giấc mộng tự do học thuật chứa
vài trăm trong dạ cũng nhiều
mà tráng chí bốn phương vẫn còn
tha thiết
bèn giữa dòng chừ ngồi suy nghĩ
học Đỗ Phủ chừ bày đặt đau đời
Mới hay:
Đỗ Thị Thoan thạc sĩ cách ba năm
Bị truất phế âm thầm trong bóng
tối
Hội đồng xưa chấm được điểm 10
Hội đồng nay tức thì hủy diệt
Chỉ vì nàng Nhã Thuyên dám nói
Về chuyện mấy cậu nhà thơ đòi mở
miệng mở mồm.
Hỡi ôi
Bao năm quen nhờ người khác nghĩ
hộ
Bây giờ có đứa nó tự nghĩ tự
hành văn
thì ô hô, rằng nó có tội với dân
ta
Nó phải nghĩ theo “ông cha”
theo Đảng, theo ước mơ của “nhân
dân” ta
Tội của nó nghìn lần không tha
thứ!
Vậy nên
Đặng Thanh Lê[1], Đoàn Đức
Phương[2] “lưu danh sử sách”
Phan Trọng Thưởng[3], Lê Quang
Hưng[4] “tiếng để ngàn năm”
Hội đồng xét lại luận văn có một
không hai
Công học hành cả đời đem đổ vào
tro bụi
Qua cửa công danh
Ngóng bờ quyền lực
Lén lút đến ngồi rỉ rả với nhau
Quyết giết cho được bọn tự do
suy nghĩ!
Trọn hay
Đem đại dốt để thắng hiền tài
Lấy chí ngu để thay đẳng cấp
Trận Nhân Văn vùi chôn biết mấy
thi gia
Miền Sư Phạm tận diệt bao nhiêu
khí phách
Ám khí đã hăng
Tiếng tai càng mạnh
Người hướng dẫn Nguyễn Thị Bình
được cho nghỉ sớm an nhàn
Thạc sĩ Đỗ Thị Thoan bị tước
bằng, về nhà thơ thẩn
Bọn văn nhân hẳn đã sức cùng lực
kiệt
Ta đây mưu phạt vĩ mô, mới đánh
ba mươi mấy bài mà chúng nó đã chịu khuất
Nó chắc sợ chết, im lặng chẳng
dám nói gì
Ta muốn toàn quân là hơn, để các
giáo sư quốc doanh nghỉ sức
Quả thật mưu kế diệu kì
Cũng là chưa thấy xưa nay!
Giang sơn từ đây không còn bọn
mở miệng
Xã tắc từ đây hết kẻ đòi viết
lách tự do
Nhật nguyệt sáng rồi lại thôi
Càn khôn thái rồi lại bỉ
Ngàn năm vết nhục nhã in sâu
Muôn thuở muối mặt một nền đại
học
Âu cũng nhờ thành quả mấy mươi
năm cải cách…
Nước trời một sắc,
Phong cảnh ba thu.
Bờ lau san sát,
Bến lách đìu hiu
Sông chìm giáo gãy, khắp nơi
người biết người không biết đều im
Gò đầy xương khô, ai dám nói
nhiều kẻo vạ lây như hồi “Nhân văn” thuở trước
Buồn vì cảnh thảm,
Đứng lặng giờ lâu.
Thương nỗi anh hùng đâu vắng tá,
Tiếc thay dấu vết luống còn lưu.
Bên sông bô lão hỏi,
Hỏi ý ta sở cầu.
Có kẻ gậy lê chống trước,
Có người thuyền nhẹ bơi sau.
Vái ta mà thưa rằng:
“Đây là chiến địa lý luận phê
bình được gầy dựng từ hồi “Mác-xít”
Cũng là bãi đất xưa, thuở Đảng
ta kêu gọi phải có thép trong thơ”.
Đương khi ấy:
Thuyền tàu muôn đội,
Tinh kì phấp phới.
Hùng hổ sáu quân,
Giáo gươm sáng chói.
Chém cho được mấy đứa ham tự
nghĩ tự sáng tạo nhố nhăng
Lòa cho chúng mờ mắt đi, đừng có
đòi tự do xúc động.
Tuy nhiên:
Từ có vũ trụ,
Đã có giang san.
Quả là: trời đất cho nơi hiểm
trở,
Cũng nhờ: nhân tài giữ cuộc điện
an!
Hội nào bằng hội những người có
niềm tin vào lẽ phải, công bằng
Trận nào bằng trận những trí
thức vững vàng mặc cho thời cuộc
Tiếng thơm còn mãi,
Bia miệng không mòn.
Đến chơi sông chừ ủ mặt,
Ngẫm giáo dục chừ lệ chan.
Rồi vừa đi vừa ca rằng:
“Sông Đằng một dải dài ghê,
Sóng hồng cuồn cuộn tuôn về bể
Đông.
Chuyện văn chương, chuyện non
sông
Tự do là giấc mộng không thể
thành”
[1] . Thành viên Hội đồng
mật xoá luận văn ĐTT
[2] . Thành viên Hội đồng
mật xoá Luận văn ĐTT
[3] Thành viên Hội đồng
mật xoá Luận văn ĐTT
[4] Thành viên Hội đồng
mật xoá Luận văn ĐTT
Nguồn: vanviet.info
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét