Trang Thơ
Trần Mạnh Hảo
Người Anh Hùng Họ Ngụy
Người yêu nước không
thể nào là ngụy
Người chết vì nước
như anh không thể nào là ngụy
Nhưng anh:
Là Ngụy Văn Thà (*)
Anh- hạm trưởng chiến
hạm Nhật Tảo
Lao thẳng vào tàu
giặc cướp
Tên anh còn mãi với
Hoàng Sa
Biển vật mình thét
đại bác
Giặc bủa vây chiến
dịch biển người
Lửa dựng trời dìm tàu
giặc
Máu anh cùng đồng đội
ngời ngời
Ôm chặt tàu
Ôm chặt đảo
Anh hóa thành Tổ Quốc
giữa trùng khơi
Gió mùa đông bắc gào
khóc
Ngụy Văn Thà
Mãi mãi neo tàu vào
quần đảo
Tổ Quốc ngoài Hoàng
Sa
Trận chiến ba mươi
phút
Tượng đài anh là
phong ba
Đỉnh sóng khói hương
nghi ngút
Biển để tang anh bằng
sóng bạc đầu
Quần đảo nhấp nhô mộ
phần liệt sĩ
Linh hồn anh hú gọi
đất liền
Ngụy Văn Thà
Tên anh không phải
bài ca
Tên anh là lời thề
độc :
- Phải giành lại
Hoàng Sa
Sóng vẫn vồ lấy đảo…
Sài Gòn 15-9-2009
(*)
Ngụy Văn Thà xuất thân khoá 12 Sĩ quan Hải quân Nha Trang. Hạm Phó Tuần Dương
Hạm Ngô Quyền HQ17, trước khi thuyên chuyển qua làm Hạm Trưởng Hộ Tống Hạm Nhật
Tảo HQ10, để rồi hy sinh trong trận hải chiến. Thân xác ông, vị Hạm Trưởng đã
chìm theo chiến hạm ngoài khơi Hoàng Sa.
Cưỡi Trâu Về Niên Thiếu
Đêm mơ được cưỡi trâu
về tuổi nhỏ
Con đường làng mê mẩn
cỏ đời tôi
Nghe gió gặm vạt
sương chiều nghé ọ
Tuổi thiếu niên theo
chú Cuội lên trời
Mặt trăng ấy có còn
trâu gặm cỏ?
Mục đồng mây nghe sáo
gió thay mùa
Ai mơ phất cờ lau
thành lịch sử
Cưỡi trâu về con trẻ
hóa thành vua
Mặt trời cũ trên lưng
trâu nhún nhảy
Ngoan nhé trâu ơi ta
bảo trâu này
Trâu ra ruộng kéo cày
nuôi hết thảy
Trăng hóa liềm tôi
cắt cỏ heo may
Tôi đã lấy lưng trâu
làm chiếc ghế
Học vỡ lòng với sáo
sậu chân quê
Tuổi thơ hóa thiên
đường trâu biết thế
Nghểnh trâu cười làm
nắng cũng ngô nghê
Tôi đã đánh trâu lồng
như ngựa vậy
Buổi cha cày, ngủ
muộn, toát mồ hôi
Roi nỡ quất mình trâu
hằn đỏ tấy
Hình như trâu cũng
biết khóc như người?
Nghé tơ gọi may ra về
bé dại
Xin mục đồng trở lại
sáo thiên thai
Mùa xuân được cưỡi
trâu về đồng bãi
Tìm lại hồn tôi trong
cỏ rả dông dài..
*
Gương Mặt Em Rất Thánh
Mặt em chẳng giống
mặt trăng
Cũng không mang dáng
chói chang mặt trời
Vậy mà sao lúc em
cười
Hai vầng nhật nguyệt
trên môi em hồng
Soi vào em mắt say
nồng
Vật vô tri cũng mang
hồn thế nhân
Em nhìn cái ác hóa
thân
Cái phần tốt đẹp lấn
phần gian manh
Em nhìn tôi luyện lại
anh
Dửng dưng nào cũng
hóa thành tình yêu
Cảm ơn em, cảm ơn
nhiều
Khơi trong anh biết
bao điều chưa hay
Anh đi khắp mặt đất
này
Cũng không đi khỏi
chân mày mắt em.
*
Giấc Mơ
- Bố ơi!
Đêm qua con nằm mơ
thấy mình được ăn thịt!
- Con ơi!
Bằng tuổi con bố mặc
quần thủng đít
Nhiều khi bố mơ thấy
mình được ăn một bữa cơm no!
Bốn mươi năm đi qua
Từ giấc mơ đến giấc
mơ
Từ miếng cơm đến
miếng thịt
Từ cuộc chiến tranh
này đến cuộc chiến tranh kia
Vớ vẩn thay bố con ta
Sao toàn mơ những
giấc mơ tầm thường tội nghiệp
Ngủ đi sẽ hết đói
thôi
Để con mơ những giấc
mơ đẹp
Về ngày mai ca hát
đại đồng…
Ngủ đi thằng bé còi
xương
Văn chương của bố
đồng lương của trời
À ơi khát vọng con
tôi
Bao nhiêu người
Ngã xuống rồi
Còn mơ?
*
Nguyễn Trãi Trước Giờ
Tru Di
Ông Cao Xanh bỏ kinh
thành về rừng xưa ở
Nơi vua lấy đất làm
ngai, tình huynh đệ làm long bào
Nơi ta mót dần xã tắc
cho vua như mót lúa
Chừng như ta đã đi
con đường này từ Ải Bắc
Tiễn cha già hay đưa
tiễn đời ta?
Đêm mưa đá, mưa tròng
ngươi, mưa xuống nghìn con mắt
Ôi xã tắc
Con đường nào cũng
dẫn tới pháp trường
Bàn tay chỉ đường nào
cũng bàn tay đao phủ
Thân tùng bách há
phải thân mùng tơi
Mây trắng xưa ơi
Sao giờ toàn những
đám mây mưng mủ?
Ta thương xã tắc
không mất về tay giặc
Lại mất về tay bọn
nịnh thần
Triều đình ai cũng là
Lê Sát[1]
Mắt thiên tử như Nam
Hải đố ai lấp đầy giai nhân?
Luân thường đem gác
gác bếp
Chỉ ba ông đầu rau
nhìn thấy dân
Ôi Hàn Tín[2], Bành
Việt[3], Phàn Khoái[4]
Gió trung thần đang
hú gọi hồn đi
Dưới vòm trời Lã
Hậu[5]
Mưa tru di đỏ rực gió
lăng trì …
Vẫn biết vân cẩu bày
trò sinh diệt chơi
Lịch sử cợt đùa sai
đúng
Sao cứ quặn lòng nhìn
đám trẻ lôi thôi
Đội ơn vua không trói
chúng
Tội chết chém còn
được vua ban đao phủ cõng
Giá chỉ mình ta chui
qua lỗ nẻ giữa đất dày trời cao?
Ừ, mây mù vừa làm cỏ
sạch trăng sao
Chợt gió dữ tru di
mây trời từng đám
Mặt trời văng ra như
đầu thánh hiền bị trảm
Sao phép nước dùng
dao chém đại thần
Để chém trẻ sơ sinh?
Mai sau lấy gì chém
sông núi?
Đầu người đang rụng
quanh ta
Máu là nước lũ Hồng
Hà dời non
Hồn ta là đứa trẻ con
Đi vào cõi chết vẫn
còn ngu ngơ
Nỗi oan không chết
bao giờ
Ta còn bị chém dọc bờ
thế nhân…
Sài Gòn, tháng 9 – 1993
1.
Lê Sát là công thần khai quốc nhà Hậu Lê, sau rất chuyên quyền, bị Lê Thái Tông
bãi chức và xử tử.
2. Hoài Âm Hầu Hàn
Tín, đại tướng của nhà Hán, có công rất lớn trong chiến tranh Hán-Sở, giúp Hán
Vương Lưu Bang đánh bại Sở Vương Hạng Vũ. Sau mưu phản, bị Lã Hậu (vợ Lưu Bang)
lừa bắt và xử chém.
3. Đại tướng, khai
quốc công thần của nhà Hán, sau bị Hán Cao Tổ Lưu Bang tru di tam tộc
4. Cũng là một khai
quốc công thần nhà Hán, sau bị nghi ngờ làm phản và xử chém.
5. Vợ Hán Cao Tổ Lưu
Bang, trực tiếp tham gia triều chính, rất chuyên quyền, giết nhiều công thần
của nhà Hán.
*
Tôi Mang Hồ Gươm Đi
Sao Hồ Gươm biết tôi
chia xa?
Mà run cho mọi bóng
cây nhòa
Mà im im hết nghìn
tăm cá
Mà thở chiều lên khắp
cỏ hoa
Gó níu hoàng hôn
xuống đáy tranh
Lá rụng, trời xao
động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi
hồn ngưng đọng
Mượn hồ trả kiếm lại
trời xanh
Tôi muốn mang hồ đi
trú đông
Mà không khiêng vác
được sông Hồng
Mà không gói nổi heo
may rét
Đành để hồ cho gió
bấc trông!
Sao Hồ Gươm biết tôi
ra đây?
Mà thương ôm bóng kẻ
lưu đầy
Mà lau đôi mắt tôi
bằng sóng
Mà cả trời kia xuống
hết cây …
Hà Nội 1998
*
Ru Người Trăm Năm
Ngủ đi người của anh
ơi
Xin nhờ ngọn gió ru
nơi em nằm
Anh ngồi thức với xa
xăm
Tới em phải vượt hàng
trăm tinh cầu
Lời ru nào sợ xa đâu
À ơi vũ trụ chìm sau
mi dài
Bay bay hai cánh tơ
ngài
Ngủ đi cặp mắt thức
hoài chờ trông
Anh ru từng búp tay
hồng
Xin nhờ ngọn gió bế
bồng trên tay
Nâng niu mười nhánh
sông gầy
Khép vơi thành nụ,
xòe đầy thành hoa
Từng đi nghìn dặm sơn
hà
Hai bàn chân của em
là mùi hương
Cái hôn trên gót còn
vương
Lời ru em hóa con
đường em đi
Ngủ ngon khóe miệng
thầm thì
Cháy tan trời đất
cũng vì vành môi
Vuốt ve khe suối núi
đồi
Ngủ đi da thịt ngời
ngời thương yêu.
Tóc em anh đến trăm
chiều
Bao nhiêu sợi tóc bấy
nhiêu nỗi niềm
Tay anh em gối trăng
liềm
Giấc mơ chớ hiện ra
điềm bể dâu
À ơi cái ngủ đi đâu
Tình yêu ru đến bạc
đầu chưa thôi
Cách xa như đất với
trời
Đêm đêm anh lặng ru
người trăm năm.
(Mình anh trong một
thế giới, 1991)
*
Tôi
Yêu Tổ Quốc Tôi Mà Tôi Bị Bắt
(
Kính tặng nữ đạo diễn điện ảnh Song Chi, nhà văn nữ Trang Hạ và anh chị em từng
bị “ Công an Nhà Nước ta” bắt vì yêu nước vô tổ chức, dám biểu tình chống Trung
Quốc chiếm Trường Sa, Hoàng Sa)
Những
ngày này
Tổ
Quốc là cá nằm trên thớt
Tổ
Quốc là con giun đang bị xéo quằn
giặc
chiếm Hoàng Sa, Trường Sa
Biển
Đông bị bóp cổ
Sóng
bạc đầu nhe nanh sư tử
biển
đập nát bờ
Hồng
Hà, Cửu Long giãy giụa thở ra máu
Tuổi
trẻ mít -tinh
đả
đảo Trung Quốc xâm lược !
Sông
Bạch Đằng tràn lên phố biểu tình
Sông
Bạch Đằng bị bắt
ải
Chi Lăng theo tuổi trẻ xuống đường
ải
Chi Lăng bị bắt
gò
Đống Đa nơi giặc vùi xương
sẽ
bị bắt nếu biểu tình chống giặc !
Có
nơi đâu trên thế giới này
như
Việt Nam hôm nay
Yêu
nước là tội ác
biểu
tình chống ngoại xâm bị “Nhà Nước” bắt ?
Các
anh hùng dân tộc ơi !
Ngô
Quyền, Trần Hưng Đạo ơi !
nếu
sống lại, các Ngài sẽ bị bắt !
ai
cho phép các Ngài đánh giặc phương Bắc ?
sao
vua Trung Hoa lại chiếm nước Trung Hoa :
“
Bên kia biên giới là nhà
Bên
đây biên giới cũng là quê hương !”
Thơ
Tố Hữu năm nào từng xóa dấu biên cương !
Đường
ra biển dân tộc ta đang bị tắc
Phải
giành lại Hoàng Sa từ anh bạn Thiên triều
tôi
yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt !
Tổ
Quốc yêu Người phải lấy máu mà yêu !
Sài
Gòn 20-01-2008
*
Vi
Mô Và Vĩ Mô
Mặt
trời quá vĩ đại
Hạt
sương quá nhỏ nhoi
Mặt
trời không mang nổi
Dù
một hạt sương rơi
Nhưng
trong giọt sương ấy
Có
bao nhiêu mặt trời?
*
Tổ
Quốc
(Lời
Huyền Trân Công Chúa từ biệt
Thăng
Long đêm trước khi về làm vợ
vua
Chiêm Thành)
Hòn
đá ngoài vườn may mắn hơn ta
Đá
không phải đi làm hoàng hậu Chiêm Thành
Hồn
ta há chẳng bằng con ốc
Bám
cọc rêu ao nhà Trần ?
Đêm
cuối cùng trên Tổ Quốc
Trăng
liềm như cô Tấm trèo cau
Phải
sắc đẹp là lưỡi dao chặt gốc ?
Cây
đổ rồi, ta với Tấm như nhau.
Giếng
thu
Tiếng
gầu ai khua ?
Sao
ta không là chiếc gầu đứt dây
Nằm
dưới giếng muôn đời
Uống
quê nhà đỡ khát
Mắt
ta đêm nay
Khác
nào hai giếng nước
Đất
Việt ơi
Đất
Việt mãi hai hàng
Gió
kinh thành có về Tức Mặc
Bẻ
dùm ta ít hương cau
Nhặt
dùm ta vài tiếng ếch
Ta
nghe khi tới nước người
Đám
mây dám theo chân xa xứ
Để
bay vào một bát canh cua ?
Hỡi
con hà, con hến
Có
bao giờ bỏ đất như ta ?
Ta
thương tầu chuối mở cánh buồm số phận
Cứ
một mình dập nát cả mùa đông
Ta
là chim ngói lang thang nhặt nắng
Lá
thu rơi như phận gái theo chồng
Sương
ban mai đầy như thóc
Phải
đời ta gặt toàn sương ?
Ai
hát nghêu ngao
Phù
sa mặc nâu sồng dân dã
Ta
ước gì được ở lại hái dâu
Làm
cô gái quê mùa áo vá
Hỡi
câu ca dao mọc đầu đình khó nhọc
Cho
ta chết rồi về lại Thăng Long
Làm
chim chóc
Đêm
lặng đưa nôi
À
ơi
Cha
già như chiếc bình vôi
Vắng
con tóc bạc da mồi ai thương
Trở
trời trái gió tai ương
Con
nhờ cái vạc kêu sương lo giùm
Lời
ru làm vầng trăng căng sữa
Ai
bắn vào ngực ta mũi tên
Mai
không còn nghe nữa
Vạc
thôi ăn đêm
Cò
thôi dỗ ngủ
Rồi
đây ta phải ru con
Bằng
lời xứ lạ héo mòn đôi môi
Nước
Việt ơi
Nước
Việt như chiếc võng
Suốt
canh dài ngồi thức hát ầu ơ.
*
Khai
Bút Sáng Mùng 1 Tết Nhâm Thìn
Hoa
cho Minh Hằng
Hoa
đào đỏ sắc phù sa
Máu
sông Hồng gửi quê nhà vào đây
Trăng
còn trong ngục đọa đầy
Mà
hoa vẫn nở hồn cây vô tình ?
Rồng
giun
Giun
đất quằn vai gánh núi sông
Xuân
về, thằng chợt hóa nên ông
Nhâm
Thìn giun chén nền kinh tế
Giun
đất phình to chợt hóa rồng
Hỏi
chuột
Rồng
tiễn mèo đi rồi
Chuột
tràn ra reo cười :
Đục
khoét non sông hả ?
Ta
thua xa các người !
Áo
dài trốn rét
Sông
Hồng cắt mình ra tặng ai ?
Từng
vạt bay bay nét áo dài
Áo
dài trốn tết Hồ Gươm rét
Mưa
bụi đi tìm thương mắt nai…
Nghề
vuốt râu hùm
Ăn
như rồng nói cũng như rồng
Rồng
rắn đi đâu em biết không ?
Đi
vuốt râu cho hùm kiếm chác
Mê
vuốt râu hùm quên núi sông ?
*
Chùm
thơ tình
tặng
ngày VALENTINE
Hoán
vị
Mai
rồi em có còn tin
Phút
giây ở lại muôn nghìn thì qua
Tim
mình trong ngực người ta
Tim
người ta đập rung da thịt mình
Trái
tim mắc cạn
Dòng
đời con nước vèo qua
Trái
tim mắc cạn trong tà áo bay
Cỏn
con một sợi lông mày
Mà
đem buộc trái đất này vào anh !
Đêm
tình nhớ
Thức
đêm mới biết là đêm ngắn
Chỉ
có em thôi mới thật dài
Nhớ
em từ gót chân lên trán
Đến
sáng mà chưa kịp nhớ vai…
Rơi
Vật
rơi thường dễ vỡ
Anh
càng rơi càng bền
Vực
em thăm thẳm đó
Anh
biết mình rơi lên !
Khi
yêu
Em
đi, anh kéo thành đường
Em
nằm, anh hoá chiếc giường độc thân
Khi
yêu, trời cũng thất thần
Dẫu
làm chiếc áo bao lần em thay !
Song
song
Sao
hai đường thẳng song song
Tự
dưng lại nhập vào trong cuộc tình
Trong
nhau tự đánh đắm mình
Để
hai đường thẳng lại hình song song …?
Nắng
mưa, mưa nắng
Nắng
trộn vào mưa, mưa trộn nắng
Trời
đất mà như tóc muối tiêu
Ngày
trộn vào đêm, năm trộn tháng
Anh
trộn vào em hết mọi điều…
Không
Không
có trời cao không đất sâu
Không
không kết thúc không ban đầu
Không
trăng sao ấy không người ấy
Không
biết đời tôi đặt ở đâu ?
*
Sông
Lam
Sông
bổ đôi Nghệ Tĩnh
Sông
nằm hóa lục bát Nguyễn Du
Sông
đứng thành Hồng Lĩnh
Sông
đi thành ví dặm trời xanh
Sông
vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát
Thương
đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi
Sông
ẩn hồn trong vại cà,vại nhút
Một
củ khoai cũng lấp ló mây trời
Con
cò mặc áo tơi đi học
Cá
sông Lam còi cọc toát mồ hôi
Gió
hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh
Cá
gỗ nuôi lớn những thiên tài
Trời
hào phóng mây trắng
Đất
tằn tiện ngô khoai
Đến
cỏ dại cũng mọc thành chữ nghĩa
Đồ
Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài
Gió
Lào thổi mây dòn bánh đa nướng
Sông
Lam nuôi nứt nẻ mỗi hạt vàng
Gió
lập ngôn đầu hồi luồng lĩnh xướng
Khoai
lang gàn luống dọc thích bò ngang
Sông
thao thức sóng tràn bờ bắc
Sông
nằm mơ tĩnh lặng khói bờ nam
Thúy
Kiều đến Tiên Điền tìm họ mạc
Hai
trăm năm Tiền Đường mê mẩn nước Lam Giang
Để
rú Quyết lặng thầm đi cứu nước
Sông
veo veo trời đất thoắt sen vàng
Sông
Lam ăn cát mà xanh,uống trời mà mát
Trăng
cháy hết lòng sâu quyết liệt cả cơ hàn
Người
giàu có nên dất nghèo khô khát
Kìa
gió Lào thổi cong sông Lam…
*
Chủ
nhật Hồ Gươm
Chủ
nhật buồn xiêu xiêu
Không
thấy người biểu tình yêu nước
Đất
nước không được yêu
Đất
nước bị phụ tình
Mùa
thu vừa bắt cóc
Hồ
Gươm
Thương
xót lá bàng giãy chết
Lá
bàng hình chữ u
Hình
lưỡi bò
Cành
bàng bị mùa thu cắt tiết
Máu
ai trút lá xuống hồ ?
Ai
đánh mất Hoàng Sa, Trường Sa
Ngay
giữa lòng Hà Nội ?
Cá
chìm cá nổi
Nhốt
Hồ Gươm Hỏa Lò
Gió
bấc thổi
Run
rẩy hồ thương sương mù
Thương
quá những hàng cây cơm nguội
Bị
gió lạ cầm tù
Đám
mây làm gì mang tội
Mà
bị giam mãi dưới hồ thu ?
Liễu
đau liễu rủ hàng hàng
Cây
liễu đang bị theo dõi
Cây
lộc vừng đang bị tình nghi
Cây
bồ đề đang bị nghe lén
Nắng
không tìm ra thần Kim Quy
Rùa
muốn trốn vì không tìm thấy kiếm
Tượng
vua Lê đứng đó làm vì
Chúa
Trịnh vừa đến chiếm
Vận
nước thời suy vi
Tháp
Bút viết gì lên gió ?
Đau
hồn thu thảo u minh
Hồ
Gươm nằm suông thương nhớ
Những
người yêu nước biểu tình
Mình
không được yêu nước mình
Vô
lý
Hồ
nằm đây không biết để làm gì ?
Kìa
tượng vua Lý Thái tổ
Đứng
ngó Hồ Gươm đi…
Sài
Gòn chủ nhật 23-10-2011
*
Trả
nón cho trăng
Tặng em Bùi Minh Hằng
Em
là trăng
Trăng
mọc ban ngày
Ôi
vầng trăng đội nón
Em
Hồ Gươm bán nguyệt heo may
Nón
mùa thu
Áo
sương mù đưa đón
Em
đội tên hai quần đảo trên đầu
Nón
và trăng
Cùng
mang tên đất nước
Em
đi một mình nào có ai đâu
Cướp
!
Cướp
!
Chúng
cướp trăng trên đầu
Chúng
cướp tên đất nước
Chúng
cướp Hoàng sa Trường sa
Giữa
rừng công an ta
Sao
toàn cướp ?
Chúng
cướp nón em Hằng
Trăng
cũng khóc
Em
một mình giành lại nón cho trăng
Giành
lại nón bài thơ yêu nước
Cướp
đeo băng đỏ
Giật
rách nón em thương
Em
ôm chặt một vầng trăng vỡ
Như
ôm đất nước đoạn trường
Rách
nát một linh hồn nón
Trăng
ôm hai quần đảo lên đường
Sau
màn cướp nón
Đến
trò cướp người
Giữa
ban ngày
Trăng
bị bắt cóc
Tổ
Quốc ơi
Sao
mùa thu lại khóc ?
Trả
trăng cho nón
Trả
nón cho trăng …
Sài gòn sáng sớm chủ nhật 23-10-2011
*
Bút
Đào huyệt Giấy Mà Chôn Mình Dần
Cái
thời Nguyễn Bính nguồn cơn
Vẫn
đôi bướm ấy đến vờn mùng tơi
Mượn
mưa phùn xỉa tăm chơi
Nửa
đêm gió bấc rít hơi thuốc lào
"Trăm
hoa" dễ được hoa nào
Về
xem bướm hoá thi hào vườn dâu
Về
xem cái kén mọc đầu
Ruột
gan rút hết từng câu nhân tình
Tài
cao đẩy thấp phận mình
Vỉa
nồi niêu vẫn còn kinh hề mồi
Thơ
không thể đổ vào nồi
Ngắm
mình trong "nước giếng thơi" hết hồn
"Đêm
sao sáng" cạn hoàng hôn
Bút
đào huyệt giấy mà chôn mình dần
Một
đoàn bươm bướm đưa chân
Hai
hàng lục bát khiêng phần mộ thơ...
*
Nhớ
Nguyễn Bính
“Lỡ
bước sang ngang” thời gió mưa
Trăm
hoa đua nở mắc mưu lừa
Hỏi
nghìn “nước giếng thơi” miền Bắc
Cứu
nổi thiên tài chết khát chưa ?
*
Giao
Thừa Nhớ Nguyễn Bính
Trái
tim không giấy chứng minh thư
Đầu
anh bờm xơm cỏ hắc ín
Câu
lục bát vô gia cư
Tạm
trú trong lời ru khép nép
Anh
mang theo xuống đất cái thời
Đến
nghĩ ngợi cũng phải cần xin phép
Hoa
cau như gạo rơi
Lừa
bao anh gà dò đến nhặt
Văn
chương nào đùa dai
Có
Nguyễn Bính đi qua làng chân đất
Câu
thơ anh đền mọi thứ dông dài
Khi
cuộc đời bị nhiệt
Có
thơ anh làm rau má nhọ nồi
Lỡ
bước sang ngang
Tình
yêu quá giang trang giấy
Chiếc
thuyền con thơ tuyển tập anh đâu hay
Trên
chiếc thuyền này
Đỗ
Phủ từng chết đói
Đám
mây màu cháo trắng còn bay
Năm
ấy giao thừa trên ổ rơm
Anh
gục xuống nhờ bạn bè vuốt mắt
Miệng
còn chóp chép thèm cơm
Anh
chết rồi còn bạc tóc
Ôi
giấc mơ bị thương
Hết
“Hành phương Nam”, lại phải hành phương Bắc
Thờ
thế vô tâm như kẻ qua đường
Người
ta đã chôn anh cùng với ba ngày tết
Tháng
giêng không còn anh ngồi lặng đếm mưa phùn
Li
rượu trắng để tàn nhang uống hết
Chiếc
điếu cày gió bấc rít thâu đêm
Nhà
thơ ạ
Không
ai lừa được thời gian
Anh
chưa vay đã vội trả
Sao
chúng ta cứ phải đồng nghĩa với cơ hàn
Cơn
gió đói khoác tàu chuối rách
Mà
gió bấc kia ưa phách lối luận bàn
Nguyễn
Bính ơi
Với
anh đêm nay sao trời
Có
khi là những hạt cơm rơi…
Tết Nam Định 1976
*
Bài
Thơ Trên Váy
Tưởng
nhớ nữ sỹ Hồ Xuân Hương
Mở
ra một cái váy trời
Qụat
cho thế sự tơi bời lá hoa
Chành
ra ba góc dư ba
Hỏm
hòm hom thế mới là văn chương
Giời
ghen ông phủ Vĩnh Tường
Đứt
đuôi nòng nọc tình dường bôi vôi
Xót
thân quả mít nằm phơi
Miệng
càn khôn ghẹo cọc trời tùm hum
Trách
Chiêu Hổ sợ hang hùm
Bao
nhiêu quân tử khuất lùm rêu con
Cái
khuôn tạo hoá méo tròn
Để
cho hậu thế mãi còn ngẩn ngơ ?
Hồng
nhan từ độ trơ trơ
Nước
non một bánh trôi bờ dại khôn
Mắt
dao cau liếc rách hồn
Ốc
nhồi xưa vẫn phơi trôn lên trời
Bao
nhiêu vua chúa qua rồi
Chỉ
còn chiếc váy tốc trời thi ca
Hà
Nội 1980
*
Bài
Thơ Áo Trắng
Áo
trắng đâu rồi, áo trắng ơi?
Còn
mây răng sún ở bên trời
Còn
trăng cong cớn me chua ấy
Còn
tối tan trường ai bám đuôi.
Áo
trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió
kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi
sao trứng cá còn e ấp
Nắng
dạy thì ai mắt chớm ngây.
Áo
trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời
xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn
trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm
mặt vờ quay chẳng dám chào.
Ngoảnh
lại còn mây áo trắng bay
Thời
gian tình bạn vẽ lông mày
Trái
tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ
dấu môi hồng phai gió mây.
T.M.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét