ĐẶNG VĂN SINH
Tùy bút
Lặng
lẽ leo từng bậc dốc lên dãy Tam Ban, một mình trong rừng chiều nhạt nắng, tôi
thầm nghĩ, gần ba phần tư thiên niên kỷ, trải bao thăng trầm lịch sử, cùng với
sự xoay vần của trời đất, vạn vật đã biến đổi đến vô cùng. Khoảng thời gian ấy
đủ để "mấy lần bãi bể thành nương dâu" (Kỷ
độ thương hải biến vi tang điền)(1), như lời tiên nữ Ma Cô nói với tiên ông
Lã Động Tân trên đảo Doanh Châu trong “Thần
tiên truyện”.
Tôi đi trong rừng thu, lá vàng rơi nhẹ cuốn theo làn heo may đầu mùa, thỉnh thoảng
gợn lên những thanh âm xào xạc, nghe sao mà buồn. Đó là nỗi buồn chẳng rõ căn
nguyên của một người cầm bút đã quá tuổi "tri thiên mệnh" nên tâm trạng hoài cổ. Dưới chân tôi là dòng
suối nhỏ âm thầm luồn lách chảy giữa
thung sâu. Trên đầu tôi là những ngọn
thông già xòe ra tựa chiếc ô lớn, mọc lô xô, chạy vát từ con đường viền phần cực
bắc thôn Thanh Mai đến lưng chừng núi rồi đột nhiên quặt sang phải vẽ thành một vòng cung xanh phản chiếu ánh tà dương lấp lóa.