Ký ức
làng Cùa
Tiểu thuyết của Đặng Văn Sinh
PHẦN
THỨ HAI
Chương mười hai
1
Lê Văn Khải đi khỏi làng Cùa được ba
hôm thì Trương Đình Tái, quyền Trưởng công an đem hai dân quân đến Trại Cá bảo
mẹ con bà Hai:
- Anh Nghiên theo chúng tôi ra ủy ban.
Khúc Thị Hài chột dạ bảo:
- Nó làm gì mà các ông bắt?
- Có chuyện đấy, đến ủy ban khắc rõ.
Bà Hai lắc đầu:
- Chắc lại chuyện thằng Khải.
Nghiên bị dẫn ra trụ sở. Bùi Quốc
Tầm đã ngồi chỡ sẵn.
- Thằng Khải đi đâu?
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Thấy
thái độ hách dịch của Chủ tịch xã, nghiên ngứa mắt muốn quại cho hắn một phát
vào mặt nhưng bắt buộc phải tỏ thái độ lễ phép một cách giả tạo:
- Thưa ông Chủ tịch, nhà tôi không có ruộng mà
những bốn miệng ăn nên anh ấy phải đi kiếm việc làm.
Tầm lại hỏi:
- Làm ở đâu? Lúc đi sao không ra xã trình báo?
- Anh ấy bảo chỉ đi ít hôm rồi lại về nên chúng tôi chưa kịp báo với ông
Tái.
Tầm hắt hơi liền mấy cái, khạc đờm
nhổ xuống đất rồi sẵng giọng :
- Những đối tượng như các anh ra khỏi làng nửa ngày cũng phải xin phép.
Đấy là quy định của chính quyền.Thế mà anh Khải vắng nhà đã ba ngày không lý
do.Yêu cầu anh khai thật ra.
- Tôi đã bảo là anh ấy đi tìm việc làm, khi chưa tìm được thì không thể
nào có nơi cư trú để trình báo với các ông.
- Anh cũng lắm lý luận gớm nhỉ? - Tầm châm chọc. - Vậy tôi hỏi anh, tại
sao trước khi đi anh Khải không xin phép?
Nghiên cười nửa miệng, nhìn vị Chủ tịch cố nông như nhìn một con lừa:
- Anh ấy biết trước, có xin các ông cũng chẳng cho đi. Đói bụng đầu gối
phải bò. Chẳng lẽ cứ ngồi nhà chờ chết đói?
- Thế là rõ. - Tầm cười đắc thắng. - Vậy thì anh hãy tạm xuống buồng
giam dưới kia, đợi đến khi nào thằng Khải về sẽ được ra.
Ngày thứ tám, Trương Đình Tái mang lệnh của Chủ tịch ủy ban hành chính
xã Đoàn Kết đọc cho mẹ con bà Hai nghe:
- Từ ngày hai mươi bốn tháng ba
năm…, vợ hai địa chủ Khúc Đàm là Phùng Thị Thoả, con gái là Khúc Thị Hài, vợ
tên Quốc dân đảng Lê Văn Vận, có nợ máu với bà con bần cố nông, lập tức phải
rời xóm Trại Cá ra đồng Chó Đá ở, nếu cố tình trái lệnh sẽ bị tống giam. Chủ
tịch Bùi Quốc Tầm đã ký.
Sáng sớm ngày hai mươi nhăm, mẹ con bà Hai cho tất cả đồ đạc tuỳ thân
vào đôi quang thúng. Khúc Thị Hài gánh, còn bà mẹ khoác chiếc bị cói thập thững
theo sau. Từ xóm Trại Cá đến đồng Chó Đá không xa lắm nhưng phải qua khu ruộng trũng
hàng năm chỉ cấy một vụ còn một vụ bỏ hoá vì ngập nước. Khu đất mà xã Đoàn Kết
bố trí cho các hộ địa chủ ở cách bãi tha ma chưa đầy trăm thước. Nơi đây mười
lăm năm trước, sau trận huyết chiến giữa quân Áo đen của Khúc Kiệt với lính
Nhật của Hirosi, làng Cùa đã phải chôn liền một lúc hơn bẩy chục người vô tội.
Xương thịt của họ đã tan vào lòng đất làm xanh tốt hàng ngàn thế hệ cỏ cây
nhưng linh hồn họ chắc gì đã được siêu thoát về nơi tịnh thổ.