Thảo phạt Trung Tuyên Bộ
PGS Tiêu Quốc Tiêu
Tình cờ đọc được một tài liệu rất lý thú của ông Tiêu Quốc Tiêu – Phó giáo sư khoa Báo chí đại học Bắc Kinh phê phán Ban tuyên huấn TW của ĐCS TQ. Post lên đây để chia sẻ với mọi người.
Ban Tuyên Huấn TW (Trung Ương) là cơ quan của TW ĐCS (Đảng Cộng Sản) Trung Quốc chuyên lãnh đạo công tác văn hoá, tuyên truyền, dư luận, báo chí… (được mệnh danh là “Thái thượng hoàng” của báo chí).Trong thời kỳ trước và sau Cách mạng Văn hoá, Mao Trạch-đông đã từng gọi Ban Tuyên Huấn TW do Lục Định-nhất, Chu Dương lãnh đạo là “Điện Diêm vương” bởi nó chuyên bảo vệ phái hữu để chống lại phái tả. Trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo Ban Tuyên Huấn TW thường là vật hy sinh của các cuộc đấu tranh chính trị. Giữ chức vụ trưởng Ban Tuyên Huấn TW qua các thời kỳ gồm có: Lục Định-nhất, Tập Trọng-huân, Đào Chú, Trương Bình-hóa, Hồ Diệu-bang, Vương Nhiệm-trọng, Đặng Lực-quần, Chu Hậu-trạch, Đinh Quang-căn, Vương Nhẫn-chí. Trưởng Ban Tuyên huấn TW hiện nay là Lưu Vân-sơn.
Ông Tiêu Quốc Tiêu, Phó giáo sư khoa Báo chí Đại học Bắc-kinh, đã đứng trên lập trường của ĐCS Trung Quốc phê phán Ban Tuyên Huấn TW bằng một bài viết khoảng 14 ngàn từ. Sau đây là phần nội dung cốt lõi nhất.
Thảo Phạt Trung Tuyên Bộ
(Ban Tuyên Huấn Trung Ương Đảng CS Trung Quốc)
Tác giả: Tiêu Quốc Tiêu
Nguyễn Thành Tiến dịch, Nữ Lang Trung hiệu đính, hny sửa chữa
Chỗ “thắt cổ chai” trên con đường phát triển văn minh của xã hội Trung Quốc là gì? – Là Ban Tuyên Huấn TW (đại diện cho cả hệ thống tuyên huấn).
Kẻ vác đá ghè chân mình là ai? Là Ban Tuyên Huấn TW.
Ai đã dung dưỡng bao che cho những phần tử hủ bại? Là Ban Tuyên Huấn TW.
Vậy nó nói lên điều gì? Tất cả mọi người đều biết ở Trung Quốc không có nhiều tự do báo chí, thậm chí là rất ít. Thử hỏi ai đã cân đong bớt xén quyền tự do vốn rất ít ỏi ấy của báo chí Trung Quốc? Chính Ban Tuyên Huấn TW.
Mức độ tự do báo chí là thước đo của văn minh xã hội. Các nhà triết học tiền bối phương Tây đã nói: “Có thể không có chính phủ nhưng không thể không có tự do báo chí”. Ban Tuyên Huấn TW đã coi báo chí như kẻ thù, ngay cả 4 chữ “tự do báo chí” cũng không được phép dùng tùy tiện. Điều đó chứng tỏ là họ đã chà đạp lên những chuẩn mực tối thiểu nhất của văn minh. Ban Tuyên Huấn TW đã rơi vào “cái lô-cốt” ngu muội và lạc hậu nhất. Trong khi họ đang sung sướng và nhận hối lộ do lộng quyền thì hình tượng của Đảng và Chính phủ cùng những văn minh tiến bộ của đất nước phải trả giá đắt.
Nếu như cứ chấp nhận sự hoành hành vô lối của Ban Tuyên Huấn TW, tiếp tục gây tai họa cho đất nước, thì không chỉ riêng nó vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, mà nghiệp lớn cải cách vĩ đại của Trung Quốc sẽ bị tẩy xoá, bị triết khấu. Tiến trình văn minh chính trị của Trung Quốc sẽ bị đầy lùi, hàng triệu trí thức nhân văn cũng sẽ không ngẩng cao đầu lên được. Do đó, chúng ta phải “xả thân phấn đấu để thảo phạt Ban Tuyên Huấn TW”.
14 chứng nan y của Ban Tuyên Huấn TW
Thứ nhất: Dùng phép phù thủy làm phương pháp công tác