Đôi lời với bạn Ngọc Châu về hiện tượng đạo
thơ...
Đặng Văn Sinh
Đọc bài của bạn Ngọc Châu trên trannhuong.com, tôi càng đau lòng cho giới văn nghệ hiện nay khi mà tình trạng đạo ( nguyên văn chữ Hán 盜 nghĩa là ăn cắp) thơ xảy ra như cơm bữa, nhưng có điều lạ là, mọi người lại
coi đó như chuyện thường ngày ở huyện. Cứ vài tuần, trên các phương tiện
thông tin đại chúng, cả báo viết lẫn báo mạng lại xuất hiện một vụ scandal, khiến
công chúng giật mình bởi, một đất nước anh hùng "thắng ba đế quốc to", có nền văn hóa đậm
đà bản sắc dân tộc như Việt Nam mà lại xảy ra nhiều vụ trộm...văn chương đến thế.
Tuy chưa có hân hạnh được đọc tác phẩm của Ngọc Châu, thậm chí cũng không biết
Ngọc Châu là ai, nhưng thấy bạn tự giới
thiệu là nhà văn - dịch giả Hải Phòng thì tôi nghĩ chắc bạn là người chính nhân
quân tử. Mà đã là chính nhân quân tử thì cách hành xử phải đàng hoàng, nhất là
đối với bạn văn chương.
Bức thư Ngọc Châu gửi nhà thơ Trần Nhương rất
ngắn, phần đầu mượn lời một ông Trịnh Anh Đạt nào đó nói rằng nhà thơ Phạm Xuân
Trường ít vốn nên đôi khi phải ăn cắp thơ người khác, còn phần sau thì phân
tích nguyên nhân, cuối cùng, để cho sự khẳng định của mình mềm đi, tác giả cho rằng có
khi chỉ vô tình thôi. Nguyên văn như sau:
Có một lần Trịnh Anh Đạt nhận xét với Ngọc Châu rằng anh Phạm Xuân Trường vốn liếng còn quá
ít nên thường từ nọ "ăn thịt" từ kia (với ý nghĩa là các bài thơ thường
lặp lại từ cũng như hình ảnh) và dễ bị lạm vào chuyện đạo thơ văn người khác
(có khi chỉ vô tình thôi - đọc rồi không nhớ của ai, lúc mình làm thì mượn ý đó.