Nhãn

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhàn đàm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhàn đàm. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Tản mạn chủ nhật...

Tản mạn Chủ Nhật: Nỗi niềm cỏ cây

Phạm Toàn

1. Có một thời nước ta bị bắt buộc phải hưởng một nền giáo dục mang tên là “bảo hộ”, một nền giáo dục chưa phát triển rộng khắp, nhưng rất nhiều sản phẩm của nó đã có mặt khắp nơi ngay sau Cách mạng tháng Tám 1945. Có người đã cho con số 70 phần trăm sĩ quan Bộ Tổng Tham mưu hồi năm 1945 là Hướng đạo sinh. Tiểu đội mà tôi được làm một đội viên ít tuổi nhất từ đêm 19 tháng 12 năm 1946 chỉ bao gồm toàn những sinh viên, học sinh (tôi không muốn kể tên vì không muốn làm phiền những đồng đội cũ trong đó có mấy người nổi tiếng năm nay đã sát sạt tuổi 90).
Tôi dám cam đoan là những bạn “cựu binh” cao niên ấy ai ai cũng nhớ được đoạn văn bắt buộc phải học bằng nguyên bản như sau trong nền giáo dục bảo hộ – xin dịch ra hầu bạn đọc:
"Con người cao đẹp, mà nó cao đẹp thật, ấy là vì con người tự biết mình thân phận yếu hèn. Cái cây đâu có biết nó yếu hèn. Tự nhận thấy mình yếu hèn quả thực là điều tội nghiệp; nhưng tự nhận thấy mình yếu hèn cũng là điều cao đẹp vậy.
Tư duy làm nên sự cao đẹp của con người.
Con người chỉ là một cây sậy, một thân phận yếu đuổi nhất trong thiên nhiên; thế nhưng đó lại là một cây sậy lúc nào cũng đang tư duy. Chẳng cần tất cả đổ xô lại mới đè bẹp nổi cây sậy ấy: một làn hơi, một giọt nước cũng đủ giết chết nó rồi. Nhưng ngay cả khi tất cả đổ xô vào nghiền nát nó, thì con người vẫn cứ cao đẹp hơn tất cả những gì đổ xô lại giết nó, vì con người biết nó đang chết, trong khi cả lũ lĩ có ưu thế hơn con người mà vẫn chẳng hề biết mình có ưu thế gì.
Vậy nên, toàn bộ nhân phẩm của ta là ở trong cái tư duy. Cái ta cần tự nâng cao là tư duy của mình, chứ không phải là mở rộng không gian và kéo dài thời gian, là những điều chẳng bao giờ ta biết cách sao cho đủ đầy. Vậy nên chúng ta hãy chăm lo tư duy cho hoàn thiện: đó là nguyên lý của đạo đức”.
 (Blaise Pascal, Pensées (1660), các đoạn trích 347-348, nhà xb Gallimard, tủ sách Bibliothèque de la Pléiade, 1976, trg. 1156-1157).

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Thật may cho anh chàng AQ

Thật may cho anh chàng AQ

Phan Tất Thành

S
ự hèn nhát và chỉ cần thắng lợi tinh thần là đủ, khi còn thò lò mũi xanh tôi đã biết ở Trung Quốc có một hình tượng trong văn học, một điển hình mà người ta từng cho rằng đó là đặc trưng của người Trung Quốc. Thế là vì mê văn Lỗ Tấn nên tôi tin rằng đó là đặc trưng, đặc thù, đặc gì gì nữa duy nhất của Trung Quốc mà trên thế gian này không nơi nào có. Mày tát tao như mày tát bố mày – tư tưởng ấy đã mang lại thắng lợi tinh thần cho AQ.

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Câu đối Hà Sỹ Phu

 Tết Nhâm Thìn, lạm bàn về một người viết câu đối thời @...

       Đặng Văn Sinh

Mỗi dịp xuân về, nhìn câu đối la liệt trên các số báo tết ta không thể không nhớ đến Hà Sỹ Phu, vốn là nhà khoa học, đang "ẩn cư" tại thành phố Cao Nguyên nhưng lại rất có sở trường với loại hình văn học độc đáo này tuy câu đối của ông được in báo không nhiều.
Thói quen viết câu đối là một nét đẹp văn hóa. Ngày xưa, viết câu đối hay là cả một sự khổ công tìm tòi của các nhà nho hay chữ. Nó chẳng những khái quát được diện mạo thời đại mà còn biểu hiện triết lý nhân sinh. Nhìn vào câu đối tết, người ta biết thời cuộc thịnh hay suy, văn hóa lụi tàn hay "đậm đà bản sắc". Nhưng nay thì khác rồi. Hằng năm, cứ đến tầm tháng mưới âm lịch là các "chuyên gia" lao vào cuộc chạy sô sản xuất theo dây chuyền công nghiệp để kịp thời "rải" lên sáu bảy trăm tờ báo tết hàng loạt cái gọi là câu đối nhằm cung cấp món ăn tinh thần cho đồng bào đón xuân thêm phần vui vẻ mà tạm thời quên đi cơn lạm phát phi mã (hai con số) đang nhòm ngó vào  bữa ăn đạm bạc của người nghèo. Đó thật sự là những câu đối ...nhạt hơn nước ốc bởi tất cả đều được "chế tạo" gần như cùng một khuôn đúc, từ ngữ mòn sáo, ý tứ thô thiển, tụng ca sống sượng bất chấp liêm sỉ của kẻ cầm bút. Đó là chưa kể đến khá nhiều câu đối sai niêm luật, kết cấu xộc xệch chứng tỏ người viết chỉ ở tầm "văn hóa lùn", thậm chí chưa "sạch nước cản", nhưng do các mối quan hệ xã hội nào đó, thông qua những cuộc trao đổi "có đi có lại", ngang nhiên xuất hiện trên mặt báo như là một sự thách đố thiên hạ.
          Với Hà Sỹ Phu thì khác. Câu đối của ông dù là mừng xuân mới, phúng viếng người quá cố, tặng bạn bè, in báo hay viết thư pháp treo trang trọng ở phòng khách đều chứng tỏ một ngọn bút tài hoa, lấp lánh trí tuệ. Bút lực của Hà Sỹ Phu khá dồi dào, biến hóa khôn lường, vận dụng tài tình các đặc trưng ngôn ngữ nên dù là câu đối chữ Hán, chữ Quốc ngữ hay kết hợp cả hai phong cách đều mang đến cho người đọc yếu tố bất ngờ, gợi sự liên tưởng .

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Gặp Mác một lúc thế cũng sướng!

Gặp Mác một lúc thế cũng sướng !
   (Ghi chép tặng Hội đồng lý luận Trung ương)
                                                                                    Vũ Quốc Uy

Nếu không xảy ra sự cố này, chắc hẳn tôi đã vội vàng coi chuyện “Ngoại cảm, nói chuyện với người âm” là nhảm nhí rồi. Chuyện không duy tâm tý nào, vì gắn liền với một chủ nghĩa rất duy vật là chủ nghĩa Mác-Lê .
Đầu đuôi là thế này:
Ai đã được tôi luyện trong lò Mác-xít thì không thể không tự hào rằng học thuyết Mác không chỉ “giải thích thế giới” mà còn “cải tạo thế giới”. Nhưng gay go chính ở hai chữ “cải tạo” chết người này. Cải tạo thế giới mà làm hỏng thế giới, làm khổ thế giới thì hẳn là phải chịu trách nhiệm trước thế giới! Chính vì lo như thế nên Mác, cùng với cả một “thế giới người hiền” nguyên khối, như các đồng chí Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Ceausescu, Honecker, Pol Pot… tuy đã lên tiên nhưng chẳng mấy đêm chợp mắt được vài tiếng đồng hồ. Cho nên, khi thấy có người ở hạ giới “gọi hồn” là các cụ tỉnh dậy ngay, ngồi tiếp chúng tôi ở “phòng Xôviết tiếp dân” hẳn hoi.
Lại nói về phần chúng tôi. Mấy năm nay trên talawas dày đặc những cây viết về chủ nghĩa Mác, cuối cùng chia thành hai phe, phe Ca ngợi và phe Phản biện. Bên Ca ngợi chê bên Phản biện là IQ thấp, là lười đọc sách, là “thảm hại”. Bên Phản biện số đông là những người vui tính, được thực tiễn hậu thuẫn nên hay nói chuyện khôi hài. Bên Phản biện chúng tôi bị thiệt thòi vì báo chí và nhà xuất bản trong nước vẫn hoàn toàn thuộc độc quyền của bên Ca ngợi. Tìm được một vài diễn đàn ở hải ngoại thì một số bài cứ tranh luận về những điều lý thuyết dông dài. Chúng tôi nghĩ bụng: nếu gặp thẳng được cụ Mác thì tốt biết bao, để Cụ bảo cho một câu xem thế nào, chứ các cấp dưới của cụ bây giờ đầu óc họ đặc sệt và “kiên trì” lắm.
Chúng tôi đánh liều, ngỏ ý này với các nhà ngoại cảm. Cô Ngoại cảm (xin giấu tên vì Cô bị nhiều người tìm đến nhờ vả quá rồi) ngần ngừ một lát rồi trầm ngâm: “Năm ngoái em đã gặp được Bác Hồ, may quá em vẫn lưu được tần số của Bác, để em nhờ Bác nối mạch sang Cụ (ý nói Cụ Mác) xem Cụ còn nằm trong Thiên hà này không?”
Trong chờ đợi và hy vọng, phe Phản biện chúng tôi họp nhau lại để chuẩn bị. Cô Ngoại cảm khuyên chúng tôi chỉ nên cử một người đại diện thôi, đông người quá thường bị nhiễu sóng. Hội nghị bàn rất kỹ những nội dung cần đưa ra hỏi ý kiến Mác, sao cho ngắn gọn mà thiết thực. Đến phần chọn người, tôi đinh ninh hội nghị sẽ chọn một vị lão thành đầy bản lĩnh và quen giao tiếp trong nội bộ Đệ Tam. Ai ngờ các cụ lại chỉ vào tôi: “Thôi nhất trí để thằng nhỏ Quốc Uy này lãnh sứ mạng vinh quang. Nó còn nhỏ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến Mác, chắc Cụ mến nó hơn”. Tôi quyết từ chối nhưng cuối cùng phải nhận.
Trước buổi gọi hồn, Cô Ngoại cảm làm việc với tôi một buổi. Nội dung cần đàm thoại tôi chuẩn bị sẵn ra giấy, viết hẳn thành một bài lý luận, photo một bản đưa cho Cô nghiên cứu. Tôi hỏi đàm thoại bằng tiếng gì, tôi không biết tiếng Đức. Cô bảo không lo, Cô sẽ phiên dịch. Tôi hỏi Cô đi Đức về ư thì Cô mắng ngay: “Anh tưởng ngôn ngữ ngoại cảm cũng thô thiển như tôi nói với anh thế này à?”. Tôi biết mình ngu thật.

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Dân cửu vạn có sáu điều thỉnh nguyện

Thư giãn chủ nhật: Dân cửu vạn có sáu điều thỉnh nguyện với tân Tổng bí thư

Đâu chăng tá
Thưa bác tân Tổng bí thư
image Trước hết xin tự giới thiệu với bác, em khi nhỏ bố mẹ gọi là Thằng cu Tít, lớn lên được bạn bè phong một cái tên rất là oách, là “Đâu chăng tá”, đi bộ đội, được kết nạp vào Đảng ta, và bây giờ làm nghề cửu vạn kiếm sống suốt ngày chầu việc ở cái “chợ người” Giảng Võ, hết việc thì nghe bọn đồng liêu cửu vạn bàn chuyện nhân tình thế thái, chúng cũng ngứa mồm bàn cả việc thiên đình. Chúng em thì trình độ chính trị chỉ cao hơn bọn vịt giời tí ti, nhưng nghe được cái gì thì xin thưa với bác cái đó. Chúng nó cử em đại diện để viết những điều thỉnh nguyện này gửi bác, là tại vì, trong cái hội cửu vạn ở đây, em được bầu là có học nhất hội: Em đã học hết kỳ 1 của lớp 2. Còn chúng nó thì, đứa mù chữ, đứa mới học hết kỳ 2 của lớp 1.
Thay mặt anh em đồng liêu cửu vạn, chúng em xin gửi đến tân Tổng bí thư 6 điều thỉnh nguyện sau đây.

Văn nghệ sĩ một khi đã bắt gặp lý tưởng Đảng

Văn nghệ sĩ một khi đã bắt gặp lý tưởng Đảng

Đặng Văn Sinh

Khi đã bắt gặp lý tưởng cách mạng, thấm nhuần đường lối văn hóa văn nghệ của Đảng,  chất lượng sáng tác của các văn nghệ sĩ đối với sự nghiệp cách mạng và quần chúng công nông binh mỗi ngày một cao. Đây chính là lời dạy dỗ thuộc vào loại “khuôn vàng thước ngọc” đáng ghi hàng ngàn lần vào sử sách của các nhà lãnh đạo kiệt xuất như Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng . Chính vì “ngộ” được ý nghĩa  những lời dạy sâu sắc đó mà hàng loạt các văn nghệ tên tuổi  đã quyết tâm vứt bỏ phương pháp sáng tác cũ mang nặng tư tưởng “tiểu tư sản hưởng lạc, thậm chí đồi trụy” của bọn “đế quốc sài lang”, tiếp cận phương pháp sáng tác mới, đó là phương pháp “Hiện thực XHCN” với tính đảng, tính dân tộc, tính giai cấp đặc trưng và hàng chục chức năng quan trọng (mà tác giả vốn đã từng vinh hạnh được giảng dạy những tác phẩm lý luận tràng giang đại hải quý báu đó cho các bạn trẻ học sinh THPT, nhưng đến giờ cũng chịu không thể nhớ được một chữ). Đi hàng đầu trong cuộc “lột xác” và “nhận đường” rất nhanh chóng và dễ dàng này là các ông  Tố Hữu, Xuân Diệu, Chế Lan Viên, Nguyễn Huy Tưởng, Nguyễn Đình Thi …
Nhân dịp Đại hội Đảng CSVN lần thứ XI thành công tốt đẹp, bầu chọn được một Bộ Chính trị toàn những người tài giỏi, trình độ học vấn cao và tầm văn hóa không lùn do ông  TBT có  học vị tiến sĩ ngành Xây dựng Đảng đứng đầu, chúng tôi trân trọng gửi đến bạn đọc một số bài vè được xem là thấm nhuần tính Đảng sâu sắc, góp phần quan trọng vào công cuộc kiến tạo nên chế độ mới "dân chủ gấp triệu lần tư sản" của một số nhà văn nghệ nổi tiếng một thời, để mọi người cùng đọc và suy ngẫm...

Làng Còng

                      Xuân Diệu                                          
                       
           
Sớm nay xa cách làng Còng,
Bước đi một bước, trong lòng mến yêu.
Làng Còng vất vả deo neo,
Tô đong, thóc rẽ bao nhiêu căm thù.
Nông dân lao động bốn mùa,
Trồng bông, bón mía, lại vừa tỉa ngô.
Mùa thường ngập lụt chẳng no,
Chiêm thời thỉnh thoảng mất khô một kỳ.
Tháng ba hái củi nặng nề,
Tháng mười kéo mật đêm khuya thức ròng.
Quay xa biết mấy trăm vòng,
Còm lưng bà mẹ trên khung cửi dài.
Nắng hồng chưa kịp sớm mai,
Lưới, nơm, người đã ngâm ngoài ruộng chiêm.
Làm mà nhà rách vách lem,
Vì chưng địa chủ nằm êm mấy toà!
Làng Còng phát động trải qua,
Cây rung đất chuyển như là mùa xuân.
Mặt người lao động nông dân
Sáng tươi gạt hết mấy lần mây đen.
Lửa hờn nhen nhúm đêm đêm,
Thác căm hờn đã đè trên kẻ thù,
Tôi về hai tháng không lâu,
Cùng nhau bát mẻ, chung nhau chiếu sờn.
Hạt cơm ăn của bà con
Là tình, là nghĩa, là ơn thấm nhuần.
Tay anh tôi nắm, tôi cầm,
Khổ xưa gạn kể, đau ngầm phanh phơi.
Khóc chung nước mắt nghẹn lời,
Cười chung sung sướng với người nông dân.
Thuộc đường, thuộc ngõ quen chân,
Ớt cay, mắm mặn, là dân lang rồi,
Mẹ nhìn con bước xa xôi,
Con nhìn mẹ khuất trên đồi lá xanh.
Sớm nay xa cách lều tranh,
Tưởng như khúc ruột còn quanh làng Còng.

11-1953          
         

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Tuyên truyền phản tuyên truyền




Tuyên truyền phản tuyên truyền
Trương Duy Nhất


Báo chí vô tình tạo một hiệu ứng ngược, họ đang bêu lãnh tụ của mình mà lại cứ tưởng thế là ngợi ca.

Từ chuyện bắt Tổng Bí thư đi xe máy

“Tân Tổng Bí thư đi xe máy tới thăm thầy cũ” – Một tít bài khiến ai cũng cảm động. Một vị Tổng Bí Thư vừa nhậm chức ngày trước thì ngay ngày sau tự lái xe máy (giữa trời giá rét) về thăm thầy dạy cũ? Mới đọc tôi cũng nghĩ đây là chuyện thật. Có thể lắm chứ, vì tân Tổng Bí Thư là cựu sinh viên khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội. Chính vì thế ngay buổi sáng khi nghe tin ông thành Tổng Bí Thư, tôi đã vội mừng và viết ngay câu này: Hi vọng nhờ thế đảng sẽ nhân văn hơn!

Nhưng chỉ cần đọc xong vài câu đầu đã thấy ngay sự dối láo. Chuyện ông Nguyễn Phú Trọng đi xe máy từ 10 năm trước, khi đó ông còn là Bí thư thành ủy Hà Nội lại được dựng thành “Tân Tổng Bí thư đi xe máy tới thăm thầy cũ”. Tôi tin đọc được bài này, ông Trọng sẽ không vui mà ngược lại phải xấu hổ vì chuyện cách đây 2 nhiệm kỳ được báo chí tìm lôi dậy để gán cho ông ngay khi vừa nhậm chức Tổng Bí Thư.