Ký ức làng Cùa
Tiểu thuyết của Đặng Văn Sinh
Chương sáu
2
Đến tháng thứ tư thì cái bụng của Nhân không thể giấu được nữa. Những
người phát hiện ra sự kiện này trước hết là đám phụ nữ xóm Đình. Bà Cả Huê vội
chớp thời cơ, Trong âm trí người đàn bà đáo để này đã mường tượng ra hình ảnh
cô con gái xinh đẹp của lão em chồng bị gọt tóc bôi vôi trên chiếc bè chuối nổi
phập phềnh giữa sông Lăng trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ.
Về phần mình, trước khi cử Trương Tòng đi báo quan, Ngô Quỳnh không ngờ
được sự việc lại phức tạp đến thế. Ông ta chỉ muốn gã Việt Minh trai lơ biến
khỏi làng Cùa càng sớm càng tốt để hắn khỏi phá hỏng kế hoạch tán tỉnh Khúc Thị
Nhân của mình. Chuyến này mà Khúc Kiệt kéo quân về thì không biết chuyện gì sẽ xảy
ra nếu con gái ông ta bị làng phạt vạ. Viên Lý trưởng thầm nghĩ, thời thế sắp
thay đổi rồi mà bà vợ goá lão Chánh Đàm vẫn thù dai như đỉa. Thật là đồ ngu.
Phải tìm cách xử lý ngay, nếu không con mẹ đồng bóng ấy kích động cánh Phó lý
Kiền, cửu Nghi, binh Tào vốn rất hăng hái trong việc bảo vệ hương ước thì cô ta
khó mà thoát khỏi hình phạt.
Chập tối hôm sau, Lý Quỳnh sang nhà Nhân. Cửa vẫn đóng im ỉm. Ông ta
sinh nghi liền xách tay thước ra bờ ao Quan. Loanh quanh gốc cây gạo đổ khá lâu,
vị Lý trưởng đa tình lại vào vườn chuối tìm kiếm. Khu miếu hoang vẫn hoàn toàn
im ắng thỉnh thoảng có tiếng cú rúc, chứng tỏ quanh đây vắng người. Một ý nghĩ
chợt thoáng qua, Ngô Quỳnh hấp tấp chạy lên đê. Từ xa, một bóng người hiện ra
lờ mờ dưới ánh sao đêm, vai quàng khăn gói lững thững đi dọc bờ sông. Trên cao,
một con vạc lẻ loi từ rừng Hóp hối hả sải cánh sang bên kia cồn Vành bắt đầu
cho buổi kiếm ăn. Mặt sông đen thẫm, thỉnh thoảng mới dậy lên tiếng lao xao
lười nhác như tiếng thở dài của kẻ thất tình khi bất chợt có ngọn gió mệt mỏi
từ Ngã ba Môi trườn về. Người phụ nữ thẫn thờ, một mình đối diện với dòng sông,
thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn bầu trời sao. Lý Quỳnh lặng lẽ đến bên khẽ gọi:
- Cô Nhân!
Người phụ nữ không quay lại, thản nhiên bước xuống mép nước.
- Cô Nhân! Đừng làm thế. Đời người ta đâu phải con sâu cái kiến mà bỗng
chốc bỏ phí.
- Ông Lý về đi! - Nhân lạnh lùng bảo.
Ngô Quỳnh bước dấn lên giọng dứt khoát:
- Sau vụ Nhật càn năm trước, tôi đã hứa với ông khoá chăm sóc cô. Hoàn
cảnh lúc này cũng có chỗ khó nói nhưng mà …. ý tôi đã quyết.
Lý Quỳnh chưa nói hết câu thì Nhân đã gieo mình xuống nước. Ông ta hốt
hoảng, để nguyên cả quần áo nhảy theo. Đêm cuối tháng không trăng. Mặt sông vẫn
mờ mờ phản chiếu những vệt sao lưa thưa viền quanh đám mây bạc hình dạng như
con cá sấu vắt ngang cồn cát. Sông chảy không xiết lắm nhưng đoạn này thường có
nước quẩn, ông Lý phải lặn ngụp một lúc khá lâu mới đưa được Khúc Thị Nhân lên
bờ.
Sáng hôm sau, Lý Quỳnh sang nhà, thấy Nhân đã dậy được liền trách:
- Sao cô dại thế. Đời con gái còn dài, tội gì mà chết.
Nhân cười nhạt:
- Ông cứu tôi làm gì. Chết như thế còn thanh thản hơn là để làng đóng
bè trôi sông.
- Cô lầm rồi . - Ngô Quỳnh thong
thả bảo . - Tôi thách đứa nào ở vùng Ba Tổng này dám động đến sợi tóc trên đầu
cô.