Ký
ức làng Cùa
Tiểu thuyết của Đặng Văn Sinh
(Tiếp theo)
1
Hơn
một năm sau Khúc Thị Nhân mới từ Đậu Khê về làng Cùa. Đậu Khê là quê ngoại Khúc
Kiệt. ở đấy ông ta còn một bà chị họ góa chồng. Nhìn thấy cô em, Khúc Luận lúc
ấy chưa đầy mười ba tuổi nhưng đã thấy xốn xang trong lòng. Những biểu hiện
giới tính của cậu ta phát triển quá sớm mà con gái ông chú thì lại đẹp rực rỡ
như một bông hoa đồng nội còn hàm tiếu dưới nắng ban mai. Khúc Luận học trường
huyện trông đã ra dáng một gã trống choai. Dạo này cậu ta đang được nghỉ hè,
ngày nào cũng sang nhà Nhân giúp cô dọn dẹp.
Việc dựng túp lều đối với Nhân phức tạp
hơn cô nghĩ vì không những thiếu vật liệu cần thiết mà bản thân cũng chưa từng
làm quen với loại công việc này. Khúc Luận là chàng công tử bắt cào cào châu
chấu, nghịch ngợm thành thần, nhưng để trở thành thợ mộc, thợ đấu hoặc lợp nhà
thì xem ra còn tốn nhiều thời gian và cơm gạo. Lúc đầu Nhân nghĩ Khúc Luận có
lòng tốt, thương cô em họ gặp hoạn nạn, nhưng dần dần thấy cậu ta có những biểu
hiện của một kẻ si mê mình thì bảo:
- Từ mai anh phải ở nhà học, cứ lêu
lổng là bác Cả đánh đòn.
Khúc Luận cười lấy lòng:
- Bây giờ đang nghỉ hè bài vở có gì
đâu.
- Nhưng anh cứ sang bên này làm quẩn
chân tôi.
- Nhân đuổi đấy à?
- Không dám.
Vào
lúc ấy Lý Quỳnh sang. Nhà Lý Quỳnh với nhà Khúc Kiệt cách nhau không xa. Từ hồi
mất cả vợ lẫn con, ông ta hay uống rượu rồi la cà khắp nơi trong làng. Nhìn
thấy Ngô Quỳnh, Khúc Luận tức lắm, cậu ta hứ một tiếng rồi về, chẳng
thèm chào một lời. Sáng hôm ấy, Nhân tắm sớm, chưa kịp mặc yếm thì Khúc Luận đã
sang, đành phải khoác tạm chiếc áo cánh nâu, thành thử mỗi cử động, cặp vú tròn
căng như hai trái dừa xiêm đánh đu trước ngực vô cùng khêu gợi. Thoáng nhìn cặp
vú trinh nữ, người Ngô Quỳnh phút chốc như nổi gai. Ông ta cảm thấy phía trước
như có dải sương mù chắn mất tầm nhìn. Trong cái khối bùng nhùng màu trắng đục
như khói ấy hình như có mùi mồ hôi ngai ngái cùng với hương bồ kết nồng nồng từ
mái tóc óng như mây chiều và chút sữa hoi hoi thấm qua lần áo mỏng. Ngô Quỳnh
hít một hơi dài giấu vẻ lúng túng bởi những liên tưởng hoàn toàn không tương
xứng với tư cách của một ông Lý trưởng xấp xỉ ngũ tuần, rồi mới ngập ngừng bảo:
- Tôi sang giúp cô làm lại gian nhà.