Nhãn

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Kế từ ni trớ đi...(!)


Kế từ ni trớ đi...(!)

Hà Văn Thịnh

Nghe, xem các đại biểu Quốc hội tranh luận, các quan chức chém gió; các chuyện bàn lui bàn tới (kỳ nào cũng thế, năm mô cụng rứa) mà rầu thúi ruột, thúi gan: Kể từ nay trở đi, phải giáo dục người thân các quan chức; kể từ nay trở đi, nếu tham nhũng, có chức vụ càng cao càng xử lý nghiêm khắc; kể từ nay trở đi, con cái quan chức cũng phải kê khai tài sản; kể từ nay (2015) trở đi, học sinh sẽ không chán sử, sẽ hạn chế việc thu hồi đất sai nguyên tắc...
Ai đó đã nhận xét rất chính xác rằng, nói như các vị thì trẻ chăn trâu cũng nói được. Cái gọi là “khoa học”, thực tế của quý vị làm nhức nhối người dân bởi người dân không thể nào hiểu nổi, chỉ cần nghe ai đó phát ra một cái là quý vị cho rằng lòng dân đã “an” ngay, như thể lòng dạ nhân dân là cái công tắc tắt mở bóng đèn! Căn cứ vào đâu để quý vị khẳng định đến năm 2015 học sinh không chán sử? Chừng nào mà không thay đổi nhận thức – triết lý giáo dục thì chừng đó, lịch sử vẫn chỉ là đá và gạch vụn bởi có sự thật đâu mà học? Suốt đời sáng suốt, tài năng, không bao giờ thua thì có trời mà học nổi. Các vị thử ghé qua vài bộ phim về chiến tranh của Hollywood để mà học cách viết sử: Những trận đánh nào người Mỹ thua đau do chỉ huy xuẩn ngốc, ích kỷ coi thường mạng người thì đều lên phim. Đó mới là lịch sử bởi phải học hỏi từ thất bại đắng cay thì mới cảnh báo, ngăn chặn được những sai lầm sắp xảy ra. Lịch sử chứng minh rằng các nhà lãnh đạo độc tài, thiển cận chỉ có tài năng bắt chước những sai lầm, làm cho chúng tệ hại hơn là... giỏi!

Trở lại chuyện phải kỷ luật nặng, phải giáo dục người thân của quan chức, xin hỏi: Nói NHIỀU như thế, có nghĩa là sự việc đã trầm trọng lắm rồi, phải không ạ? “Lợi ích nhóm”, “một đàn sâu” là có thật phải không ạ? Tham nhũng giống như đang ung thư di căn phải không ạ?... Vậy, xin hỏi, tại sao không chỉ ra cho dân thấy lợi ích nhóm có bao nhiêu loại, ở đâu, tầm mức nguy hại thế nào? Hỏi tiếp: Đã phải “từ nay” nhiều thế sao không xử trí ngay một vài vụ làm gương để răn đe? Cái ác, sai lầm nghiêm trọng nhất thiết phải đi kèm với tội phạm nghiêm trọng, đó là nguyên tắc. Tại sao một đứa trẻ (sinh viên Nguyễn Phương Uyên) sai lầm chưa đến mức nghiêm trọng mà bắt giam sai luật, báo chí làm rùm beng cứ như thể cô bé ấy là... Al Qaeda(!); trong khi những kẻ gây ra biết bao tội lỗi với đất nước, giống nòi thì chỉ xin lỗi là xong? Các vị hãy làm “thử” cho dân coi vài vụ điển hình (gọi là cho có cũng được) để dân nhìn thấy rồi sau đó, tha hồ nói. Bằng không, cứ như thể diễn tuồng, ai mà chịu nổi. Thậm chí, nói tuồng là còn nhẹ, các vị trộn cả tuồng, cả hề, cả cải lương, cả dân ca, cả chèo thành một mớ hổ lốn rồi bắt người dân tiêu hóa nó, mỗi ngày, chẳng khác gì coi thường, khinh rẻ dân đến mức tệ tàn...
Xin kể cho các vị nghe chuyện có thật (tôi – 11 tuổi, nghe, thấy) thời chống Mỹ ngay nơi tôi sơ tán – Nghi P., Nghi L., N.A.). Chính quyền bắt được một người dân nấu rượu lậu, gọi lên ủy ban xã. Đứng dưới ảnh của Lê Nin, Hồ Chủ tịch, Mao, bắt anh ta tuyên thệ không nấu rượu lậu nữa. Người nấu rượu ỷ thế có tôn giáo, được coi trọng, nên anh ta nói như vầy: “Đứng tưới (dưới) anh linh ba vị lanh lùng (lãnh tụ): Bên trái là ông tây mủi (mũi) lọ theo ta, bên phái (phải) là ông tàu theo ta, ớ trứa (ở giữa) là Hồ Chú tịch, chú tịch (chủ tịch) xóm ta, tui xin hứa, kế từ ni (kể từ nay) nếu có nấu rướu (rượu) lậu nựa (nữa), có ba vị đây chịu hoàn toàn trách nhiệm (!).
Nghĩ đến câu chuyện xưa, xem ra chẳng khác nay chút nào, cho dù nửa thế kỷ đã trôi qua. Đau và đáng buồn hơn nữa, cái “xin hứa” của người nông dân ít học, liều lĩnh sao lại giống y chang với quan chức có học, đang ở vị thế quan chi phụ mẫu bây giờ? Chẳng lẽ các vị đang liều lĩnh đùa cợt với người dân, đang cố tình gạt vận mệnh dân tộc sang một bên để cứ tự ý lộng hành? Chẳng lẽ tôi đang hiểu sai? Nếu tôi sai chỗ nào trong những suy nghĩ nông cạn này, xin hãy chỉ ra cho, làm ơn...
Nhưng, chắc chắn, đang có một câu chuyện khủng khiếp hơn, thật như đùa: Tui đạ cố tình mần trái 3.000 lần trong cấy chuyện đất đai vô giác, vô tri nỏ đáng chi, gây ra nội đau thương cho hàng vạn con ngài, tui đạ xin lội , tui đạ dúng cám nhận ra rằng phái trung thực... Kế từ ni trớ đi, tui xin hứa, nếu còn mần trái nựa, có toàn thể đất nước ni phái hoàn toàn chịu trách nhiệm(!)?!... (Tôi đã cố tình làm trái 3.000 lần trong cái chuyện đất đai vô giác, vô tri không đáng gì, gây ra nỗi đau thương cho hàng vạn con người, tôi đã xin lỗi, tôi đã dũng cảm nhận ra rằng phải trung thực... Kể từ nay trở đi, tôi xin hứa, nếu có làm trái nữa, toàn thể đất nước này phải hoàn toàn chịu trách nhiệm)...
Quảng Trị, 10.11.2012
H.V.T.
Nguồn:BVN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét