Bến lở
Truyện ngắn của Đặng Văn Sinh
Xin nói trước, tôi không phải
người vùng này mà chỉ là dân cửu vạn từ mạn Tào Khê xuống. Làng tôi nghèo, cánh
đàn ông quanh năm chu du thiên hạ kiếm ăn bằng đủ thứ nghề trong đó có nghề đội
cát. Hằng năm,vào dịp tháng bảy âm lịch, khi lũ sông Rào bắt đầu ngập cồn
khoai, đỏ ngầu như son, sóng vỗ oàm oạp là đám xúc cát lại khăn gói quả mướp
lếch thếch về quê. Nhưng năm nay rất lạ. Mới ra giêng, đã sấm sét đùng đùng,
sau đó là trận mưa như trút nước kéo dài
ba ngày ba đêm . Tiếp theo là hạn hán
sáu tháng liền. Vì thế, đã vào tiết ngâu mà nước mới chỉ mấp mé chân đê.
Dòng sông có vẻ như cố tình không tuân theo quy luật tự nhiên, để cho bãi cát
cồn Khoai cứ trơ ra dưới ánh nắng mặt trời nhiệt đới chớm sang thu mà còn gay
gắt hơn cả trưa hè. Kiểu thời tiết trái khoáy như thế này chỉ có lợi cho thợ
cát nên chẳng ai dại gì mà bỏ về trong khi vẫn có thể kiếm được ngày vài nghìn từ hầu bao của các ông chủ thầu.
Buổi chiều hôm ấy trời oi, vừa tắm xong mồ hôi đã tứa đầy người.
Tôi tha thẩn trên bãi chuối ngắm những cánh buồm xuôi ngược bên kia lạch Tế Sơn
và ngẫm nghĩ về thân phận làm thuê của mình. Đêm xuống, trăng đã lên từ lâu
nhưng tôi vẫn chưa muốn về lán. Khuôn trăng mười ba chưa tròn mà đã vàng úa tựa
lá ngô đồng rụng. Vẫn chẳng thấy một ngọn gió. Tôi cởi quần áo vắt lên một cành
cây điền thanh rồi nhảy ùm xuống sông. Nước đục lờ, chảy lững thững như là đã
qúa mệt mỏi sau chặng đường dài đằng
đẵng vượt thác ghềnh từ mãi ngàn xanh đổ về. Tôi sải tay bơi ra phía cồn Khoai.
Đó chính là cái cồn cát vô tận mà hàng ngày chúng tôi vẫn phải theo thuyền ra
đội từng thúng một đổ đầy những chiếc sà lan để họ chở ngược lên bến Đụn bán
cho công trường xây nhà máy đường. Cồn Khoai bây giờ nhập nhòa dưới bóng trăng
đỏ rực, Tôi có cảm giác như mình định
hướng nhầm, càng bơi càng xa. Cái doi đất giữa sông mỗi lúc một nhỏ dần, cho
đến khi bên tai dậy lên những tiếng ù ù như
là sấm rền thì tôi bị cuốn vào một vùng nước xoáy tối tăm mặt mũi không
biết gì nữa.