Thời sinh viên ở Sài Gòn
C
|
ác anh các chị, có thể không phải là
thủ phạm nhưng không thể phủ nhận là những người đã góp phần gây ra những điêu
tàn đổ nát hôm nay. Xin đừng im lặng nữa. Nếu không đủ sức để hành động, hãy
viết, hãy nói, hãy kể lại cho các thế hệ trẻ những bài học dù thất bại, những
ước mơ dù bị phản bội, những kinh nghiệm dù được đổi bằng xương máu của mình.
Là những người có lương tâm, hôm nay, không có
tòa án nào kết án các anh chị nặng bằng tòa án lương tâm của chính các anh chị.
Là những người
vốn nặng tình cảm, hôm nay, không có tình cảm nào cấu xé các anh chị bằng tình
cảm các anh chị đã từng dành cho đất nước. Xã hội Việt Nam băng hoại, trụy lạc,
tha hóa ngày nay là chiếc gương, các anh chị hãy soi vào đó để thấy lại chính
mình...
*
Nhân dịp đọc
bài viết của Hoàng Thanh Trúc trên Dân Làm Báo và qua đó đọc thêm các bài viết
khác Không hổ thẹn về một thời trai trẻ của một nhóm tác giả và Cuộc họp mặt
“có một không hai” của Huỳnh Tấn Mẫm trên báo Tuổi Trẻ sau buổi hội thảo “tầm
vóc và ý nghĩa của phong trào đấu tranh của sinh viên – học sinh trí thức, văn
nghệ sĩ… tại các đô thị miền Nam giai đoạn 1954-1975” được tổ chức tại Đại học
Duy Tân (Đà Nẵng) trong hai ngày 19 và 20-5-2012, tôi chợt nhớ lại một bài thơ
tôi viết từ lâu lắm cũng có nhắc đến các anh chị này.