(Đọc “Hồ Xuân Hương, hoài niệm phồn thực”(1) của PGS.TS Đỗ
Lai Thúy)
Đặng Văn Sinh
Như chúng ta
đã biết, Hồ Xuân Hương là một nhân vật đặc biệt, một nhà thơ nữ Việt Nam thời
trung đại, số lượng tác phẩm để lại không nhiều, nhưng đến nay vẫn còn là một ẩn
số, không chỉ với bạn đọc bình dân, mà ngay cả giới học thuật nghiên cứu về bà
trong cả thế kỷ qua cũng còn tồn tại những quan điểm khác nhau.
Có thể nói, Hồ
Xuân Hương giống như ngôi sao băng vụt sáng bay qua bầu trời văn chương, một đi
không trở lại khiến trong tâm thức người Việt luôn hoài cảm một tài nữ với tầm
vóc khổng lồ về trí tuệ và nhân cách văn hóa. Nói cách khác, Hồ Xuân Hương là
hiện tượng kỳ lạ, muốn hiểu thơ bà cần tìm được chìa khóa giải mã nghệ thuật.
Đương nhiên, trong nhiều thập niên qua đã xuất hiện một số công trình nghiên cứu
về nữ sĩ bằng những cách tiếp cận khác nhau, từ xã hội học đến phân tâm học của
Freud hay nguyên lý hội hóa trang carnaval của Bakhtin, bước đầu cũng gây được
sự chú ý. Tuy nhiên, đấy mới chỉ là kết quả nghiên cứu từng khía cạnh của một tổng
thể nghệ thuật mà chưa chỉ ra được bản chất của tổng thể ấy. Vấn đề thanh hay tục
trong thơ Hồ Xuân Hương vẫn còn là câu hỏi bỏ ngỏ suốt hai thế kỷ.