Đặng Văn Sinh
Từ lâu
nay Hoàn Nguyễn Maria vẫn được xem là người đàn bà làm thơ có nhiều phong cách
mà phong cách nào cũng để lại ấn tượng mạnh, tuy rằng đã hơn một lần chị có nhời với dân làng, mình chỉ là kẻ rong chơi trên miền chữ nghĩa.
Riêng tôi nghĩ, đấy chỉ là cách nói hình ảnh, còn thực chất, cái kiểu rong chơi
như Hoàn Nguyễn là nỗi khao khát cháy bỏng của không ít thi huynh, thi muội, hội viên của những hội văn chương sang trọng từ
tỉnh lẻ đến kinh thành, chỉ mong có một hai câu thơ được thiên hạ nhớ đến. Hóa
ra, cái nghiệp thi khách cũng gian truân lắm, không phải cứ nhãn mác đầy mình
là thành ngay ông nọ bà kia nếu vẫn cứ tự sướng với type thơ xay lúa ý tứ nhợt nhạt, từ ngữ mòn sáo,
cảm xúc hời hợt.
So với mảng thơ tình có yếu tố sex, hay gần hai chục bài Thị Mầu vừa chao chát vừa đong đưa, cái mà Hoàn Nguyễn gọi là thơ giỡn không phải dòng chính. Đó là loại thơ thường xuất hiện khi tinh thần Cô Dở bấn loạn hoặc tâm trạng buồn bực. Khá nhiều bài không đặt tiêu đề, thậm chí chỉ một cặp lục bát xuất thần trong khoảnh khắc, nếu không ghi kịp thời, ít phút sau là biến mất vô tăm tích.